Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 414 - Chương 414: Người Tình Trong Mắt Hóa Tây Thi

Chương 414: Người tình trong mắt hóa Tây Thi




Sau khi ăn cơm tối xong, vì Dạ Minh đã đồng ý giúp một tay tìm Túc Âm nên Chúc Hạ Dương và Dư Sanh đều chuẩn bị kỹ càng.

Vì không muốn làm tổn thương người vô tội nên đã để Ninh Khanh Nam cho những đạo sĩ xung quanh lui xuống, Chúc Hạ Dương và Dư Sanh ngồi ở ngưỡng cửa nhìn lên bầu trời đầy sao, hai người đều không nói gì.

Có gió nhẹ từ từ thổi qua lay động mái tóc bạc của Chúc Hạ Dương. Cắt tóc ngắn như vậy nhìn lâu thật sự thấy rất hợp với cô.

Ánh trăng chiếu lên mái tóc màu trắng và gương mặt nhỏ của cô, nhìn rất là rung động lòng người.

Dư Sanh chống cằm nhìn ngôi sao sáng nhất bên cạnh mặt trăng, sau đó nói: "Hạ Dương, em cảm thấy Y Bạch sáng giống như mặt trăng vậy, thật sự rất đẹp."

"Không ngờ em lại mê trai như vậy, hơn nữa còn là người tình trong mắt hóa Tây Thi, dù cho anh ấy có xấu thì hẳn em cũng sẽ thấy anh ấy là người đẹp trai nhất trên đời này."

Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng cười, mà Dư Sanh lại vội vàng nói: "Em cảm thấy Dạ Minh không đẹp trai bằng Y Bạch nhưng mà chị vẫn thích Dạ Minh, cũng giống vậy thôi, cũng là người tình trong mắt hóa Tây Thi."

Nghe Dư Sanh nói xong, Chúc Hạ Dương dở khóc dở cười.

Theo mình thấy thì đúng là Dạ Minh đẹp trai nhất, vẻ đẹp khác với vẻ đẹp của Y Bạch. Nhưng mà Dư Sanh nói vậy cũng không sai.

"Hạ Dương, chị thật là tốt."

"Tại sao lại nói vậy?"

Trước giờ Chúc Hạ Dương vẫn không nghĩ là cuộc sống của mình tốt, vẫn không dám tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ tốt đến đâu, sẽ có người ước ao.

Bởi vì rõ ràng mình là một người đã sống khổ cực như vậy, tất cả mọi người đều chán ghét mình, tránh mình như là khắc tinh. Nếu như có thể cho cô một cơ hội lựa chọn lại, cô nhất định sẽ không chọn như lúc nhỏ.

Mà bây giờ khi đối mặt với sự ước ao của Dư Sanh, cô có hơi luống cuống chân tay.

Có lẽ trong mắt người khác mình có năng lực, rất tài giỏi, nhưng mà những nguy hiểm và chua sót phía sau thì không ai nhìn thấy.

Cuộc sống của mỗi người đều có những trắc trở khó khăn, trải qua đau đớn và chua xót mới có được. Mà cuộc sống của người khác, khi mới nhìn vào đều có vẻ thuận lợi, hoàn hảo, ung dung.

Nhưng mà sự cố gắng phía sau đó, chỉ có mỗi bản thân biết.

Dư Sanh dựa người vào cạnh cửa, vẫn nhìn lên bầu trời sao như trước, ánh mắt hoàn toàn yên tĩnh và cô độc.

"Chị tỏa sáng như vậy, tài giỏi như vậy, có thể ở bên người mà mình thích. Còn em nhỏ bé như vậy, yêu một người tất nhiên sẽ phải hèn mọn và mềm yếu."

"Cuộc sống bị mọi người khinh thường là sao chổi em cũng ao ước sao?" Chúc Hạ Dương thản nhiên nói: "Có một đôi mắt không giống ai, bị mọi người chê bai, em cũng rất hâm mộ sao?"

Dư Sanh chuyển ánh mắt nhìn Chúc Hạ Dương, sau đó từ từ cúi đầu xuống.

"Xin lỗi, đã khiến chị nhớ đến những chuyện không vui này."

Chúc Hạ Dương lắc đầu, sau đó kéo cơ thể của Dư Sanh vào ngực mình, để cô ấy tựa đầu vào vai mình.

"Mỗi một người đều hâm mộ cuộc sống của người khác, nhưng sự thật là nếu như cố gắng nỗi lực khắc phục cuộc sống của mình ngày càng tốt hơn mới là điều đáng quý nhất, mới khiến bản thân vui mừng. Chị và Dạ Minh người quỷ khác nhau, chị tin tưởng anh ấy, nhưng lại không hoàn toàn hy vọng vào tương lai của hai bọn chị."

Một người một quỷ, dù Dạ Minh có là quỷ vương nhưng mà góc nhìn của hai người luôn có sự khác biệt.

Nghe nói vậy, Dư Sanh có hơi giật mình, rõ ràng hai người nhìn xứng đôi như vậy, đều là những nhân vật mạnh mẽ như vậy, trai tài gái sắc, nhưng bọn họ còn có nỗi lo ngăn cách như vậy.

"Nếu như Hằng Cổ đế nghe cô nói như vậy thì nhất định sẽ rất đau lòng đó."

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên trong bóng đêm, hai người vội vàng đề cao cảnh giác, bởi vì... giọng nói này là giọng nói hai cô không thể quen hơn, chính là Túc Âm."

Sau đó chỉ thấy một bóng người xuất hiện giữa bóng đêm dày đắc, xung quanh người là ánh sáng màu xanh lục u ám.

"Túc Âm, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện."

"Ta biết các người tìm ta đến để làm gì, ban đầu ta vốn không muốn đến, nhưng mà Hằng Cổ đế lại đến cửa mời, nể mặt mũi của hắn nên ta vẫn phải đến, nhưng mà các người cảm thấy ta sẽ giúp các người sao?"

Túc Âm biết Chúc Hạ Dương tìm mình để làm gì, Y Bạch không còn sống được bao lâu nữa, nhất định là bọn họ đã bắt đầu lo lắng rồi.

Mà nhìn thoáng qua Dư Sanh có vẻ sợ hãi lo lắng bên cạnh, Túc Âm cười lạnh một tiếng rồi phi đến trước mặt cô ấy.

"Đều vì em, là em hại bạn của cô ấy sắp chết, lẽ nào Chúc Hạ Dương không hận em sao? Hẳn là bây giờ muốn đưa em đến để trao đổi nhỉ, thật là nực cười."

Lúc đầu Dư Sanh có hơi tránh né, nhưng nghĩ đến tình trạng của Y Bạch nên vẫn siết chặt hai tay, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên. Khi hai mắt cô nhìn thẳng vào mắt Túc Âm, đôi mắt màu xanh lục kia bỗng biến thành màu đen khiến cô ấy sợ hãi.

Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng tạm được, là quỷ vương của âm giới, tại sao lại xem trọng mình, điều này khiến Dư Sanh lại càng thêm đau khổ. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Túc Âm, sau đó ánh mắt trở nên sắc bén.

"Tôi không bị ép, là tự tôi muốn tìm ngài."

"Em tìm ta?" Túc Âm hơi nghi ngờ.

Nếu như là một cô gái bình thường, khó khăn lắm mới có thể thoát nạn, muốn trốn để bảo vệ tính mạng mình còn không kịp, sao lại chủ động tìm mình chứ?

"Em không sợ ta? Ta có thể lại khiến em trải qua cảm giác đau đớn và nhục nhã trước đây."

"Tôi không sợ." Dư Sanh rất kiên định nói: "Ngài muốn làm gì tôi cũng được, sau này tôi sẽ là người của ngài, nhưng mà ngài phải giải hết độc trên người của Y Bạch."

Túc Âm không ngờ Dư Sanh lại có thể vì người đàn ông kia mà hy sinh bản thân, cũng không ngờ cô ấy sẽ vì người đàn ông kia mà chủ động tìm mình.

"Em chắc chắn?"

"Tôi chắc chắn." Dư Sanh bước mấy bước về phía Túc Âm, gần như là sắp chạm vào cơ thể hắn.

Trên người Túc Âm tỏa ra từng đợt khí đen làm quần áo Dư Sanh chuyển động.

Dư Sanh nhắm hai mắt lại, đứng trước cái miệng lớn như chậu máu màu đen kia, cô ấy đã hoàn toàn từ bỏ chống cự.

Cùng lắm thì mình lại bị hắn làm nhục, lại mang âm thai, cuối cùng chết đi. Mà tất cả những điều này chỉ cần đổi lại Y Bạch còn sống, cô ấy đều chấp nhận.

"Ta sẽ cho em toại nguyện."

Dứt lời, Túc Âm kéo Dư Sanh vào lòng mình, sau đó hôn xuống môi cô ấy.

Dư Sanh không có ôm lại, chỉ nhắm chặt hai mắt, có vẻ như tất cả những điều này đều đã là số phận của cô ấy.

"Buông cô ấy ra."

Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Chúc Hạ Dương sửng sốt nhìn về phía giọng nói truyền đến.

Dư Sanh cũng bỗng mở hai mắt ra đầu bị Túc Âm giữ chặt không thể nhúc nhích, chỉ có thể liếc mắt nhìn về phía Y Bạch.

Sau đó thấy Y Bạch đang định bước lên, lại bị Ninh Khanh Nam kéo lại.

Y Bạch cũng vì vận khí mà khiến độc thi đi vào ngũ tạng, nếu như còn lao lên động chân khí nữa thì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.

"Y Bạch, anh bình tĩnh đã." Chúc Hạ Dương hô lên.

Y Bạch không cố tránh thoát khỏi tay Ninh Khanh Nam nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương, ánh mắt khiến Chúc Hạ Dương rất xúc động.

Không biết đây là ánh mắt phẫn hận hay là có ý gì khác.

Bình Luận (0)
Comment