Về đến phòng, Chúc Hạ Dương vừa mới ngồi xuống cầm ly nước trong tay, Dư Sanh vội vàng sấn đến nghiêm túc nhìn cô.
"Hạ Dương, em cầu xin chị một việc."
Chúc Hạ Dương dừng động tác uống nước lại, nhìn vẻ mặt vội vàng của Dư Sanh, chỉ thiếu điều kéo lấy tay mình đau khổ cầu xin.
"Em không cần nói chị cũng biết, liên quan đến Y Bạch đúng không."
"Vâng." Dư Sanh gật đầu ngồi xuống bên cạnh Chúc Hạ Dương: "Anh ấy vì cứu em nên mới bị thương, em không thể nhìn anh ấy đau đớn chịu đựng độc thi ăn mòn rồi chết đi, một người tài như anh ấy không nên bị vậy."
Chúc Hạ Dương biết tâm trạng của Dư Sanh, cô ấy biết ơn Y Bạch, cũng thích Y Bạch. Nếu như thật sự yêu một người thì sẽ cố gắng quên mình bảo vệ người đó.
"Bạn trai chị là quỷ vương ở âm giới, hơn nữa dựa vào thế lực của anh ấy hoàn toàn có thể giúp em gọi Túc Âm ra để em gặp mặt, chuyện này bắt đầu từ em, hãy để em kết thúc."
"Em kết thúc như thế nào, Túc Âm là Quỷ Vương, không thể chết đơn giản, cũng không thể khiến hắn chết. Hắn cũng sẽ không tự nguyện giải độc thi cho Y Bạch, chuyện này rất khó."
Dư Sanh ngẩn ra một chút, sau đó dường như đã quyết định điều gì đó rất quan trọng vậy, siết chặt nắm đấm của mình, thở dài một hơi.
"Chỉ có thể thử một lần."
Nhìn sự kiên định trong mắt của Dư Sanh, Chúc Hạ Dương có vẻ đoán được cô ấy muốn làm gì.
"Em làm như vậy, Y Bạch sẽ không đồng ý."
"Vậy đừng để anh ấy biết."
Nhìn vẻ mặt của Dư Sanh, Chúc Hạ Dương biết tuy cách này rất nguy hiểm, hơn nữa có vẻ không công bằng với Dư Sanh, nhưng mà nếu muốn cứu Y Bạch thì còn mỗi cách đó.
Nhưng mà cách này không thể thực hiện được.
Nhưng mà cũng chỉ có thể thử một lần.
Chúc Hạ Dương đồng ý với Dư Sanh, cũng đi tìm Thanh Vũ và Hoàng Chi Phong bàn bạc một phen.
Thanh Vũ luôn có vẻ mặt bình tĩnh cứ như dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ thờ ơ. Còn Hoàng Chi Phong thì lúc nào trên mặt cũng cười cười, ánh mắt nhìn Chúc Hạ Dương vẫn luôn hiền từ như vậy.
Nghĩ đến việc Hoàng Chi Phong là bạn của bà nội, trước giờ chăm sóc mình không ít, ông ấy cũng là trưởng bối mà mình kính trọng.
"Dương Dương à, chuyện này cháu cứ làm đi, Thanh Vũ sư đệ sẽ không có ý kiến."
"Cảm ơn Hoàng đạo trưởng, cảm ơn Thanh Vũ chân nhân." Chúc Hạ Dương nói lời cảm ơn sau đó cười hì hì, gương mặt không hề có ý tốt.
"Hai vị đạo trưởng, chuyện này thật sự rất nguy hiểm, quỷ đế Âm Sát nhất định sẽ không dễ dàng giải độc cho Y Bạch, chúng ta cũng không thể thực sự để Dư Sanh rơi vào miệng cọp được."
Dư Sanh nghĩ đến cách dùng mình để đổi lấy mạng của Y Bạch, dù mình đồng ý phối hợp với cô ấy cùng cứu Y Bạch nhưng mà tất nhiên cô không thể nhìn cô ấy rơi vào tay Túc Âm. nếu không thì có khác gì trước đó mình không cứu cô ấy đâu.
Còn hơn thế, làm vậy khác nào tự mình dâng cô ấy cho Túc Âm, còn tàn nhẫn hơn trước kia nhiều.
Dù đã thể hiện ra là mình đồng ý với Dư Sanh nhưng mà mình không thể thực sự làm như vậy.
Thanh Vũ vẫn nhắm mắt ngồi tĩnh tọa như trước, lạnh nhạt nói: "Chúng ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của mọi người, ta và sư huynh tin tưởng vào thực lực của cô, cô muốn sao thì cứ làm vậy, đừng bận tâm đến chúng ta."
Chúc Hạ Dương có hơi khó tin nhìn Hoàng Chi Phong, mà khi nhìn thấy ánh mắt Hoàng Chi Phong nhìn mình thì cô lập tức hiểu ra gì đó, lập tức cười.
"Vậy vãn bối sẽ không để hai vị đạo trưởng thất vọng."
Nói xong Chúc Hạ Dương xoay người rời đi, Hoàng Chi Phong yên lặng nhìn bóng lưng Chúc Hạ Dương rời đi, sau đó đứng dậy sửa lại quần áo của mình.
Trên đường rời đi Chúc Hạ Dương mặt mày hớn hở, ban nãy nếu không phải Hoàng Chi Phong chỉ bảo thì cô sẽ không hiểu ý của Thanh Vũ.
Thanh Vũ sẽ không nhúng tay vào chuyện mình và Dư Sanh muốn làm, nhưng mà nếu chuyện mình muốn làm thì đến lúc đó ông ấy có thể không can thiệp sao?
Đây chính là Linh Vũ Quán đó, nếu có chuyện gì xảy ra, là chủ nhân thì nhất định họ sẽ ra tay.
Người ở âm giới đến dương gian sẽ bị hạn chế nhất định, hơn nữa đây chính là Linh Vũ Quán thì càng không sợ Túc Âm làm loạn. Tuy Túc Âm là quỷ vương âm giới, không thể thực sự làm gì hắn nhưng mà cũng có thể đảm bảo cho nhóm người Dư Sanh.
Vậy bây giờ nhiệm vụ của mình là tìm Dạ Minh, nhờ anh ấy giúp mình "hẹn" Túc Âm ra.
Mà hai huynh đệ ở chỗ tượng đạo tổ vẫn chưa đi, Hoàng Chi Phong nhìn sư đệ đang tĩnh tọa cứ như là đang tách mình khỏi mọi vật xung quanh vậy. Ông ấy đi vòng qua sau lưng Thanh Vũ, đưa tay chọc chọc đầu Thanh Vũ.
"Sư huynh vẫn bướng bỉnh như vậy."
"Sư huynh ta khi còn nhỏ là đứa nhỏ bướng bỉnh, khi già là lão bướng bỉnh, dáng vẻ này của đệ quá cứng nhắc rồi, nên tuy nhỏ tuổi hơn ta nhưng mà đầu lẫn râu tóc đều bạc hết cả." Hoàng Chi Phong nói xong lại vuốt bộ râu dài của Thanh Vũ.
Thanh Vũ vẫn không nhúc nhích như trước, chỉ lạnh lùng khinh thường nói: "Vậy là tóc hay là râu?"
"Đều giống nhau đều giống nhau, dù sao cũng nhìn rất già." Hoàng Chi Phong nói sau đó ngồi xuống bên cạnh, đưa tay khuấy khuấy chén trà, bưng lên uống ừng ực.
"Cũng không biết cô gái này có thể tìm được bà nội của cô ấy không, ta và Tam Cô cũng đã lâu không gặp. Nếu như cô gái này có thể thỏa mãn tâm nguyện được gặp lại Tam Cô của ta thì cũng không uổng công ta yêu thương con bé."
"Huynh cũng chỉ gặp con bé khi còn nhỏ, nói gì đến thương với không thương."
Hoàng Chi Phong biết sư đệ của mình ở trước mặt người khác thì thành thục ổn trọng hơn cả mình, nhưng trước mặt mình thì là chuyên gia bới móc.
"Dù không gặp nhưng mà trong lòng ta vẫn yêu thương con bé như là Tiểu Bạch vậy."
Từ sau khi từ biệt vào đêm Chúc Hạ Dương sinh ra, khi gặp lại Hoàng Chi Phong mới biết được cha mẹ của đứa bé này ghét bỏ con bé, cũng cảm thấy cô là tai họa xui xẻo giống như người khác. Vậy nên đã vứt bỏ hai bà cháu Lâm Tam Cô và Chúc Hạ Dương, rời khỏi Đảo Thành, canh tình cạn nghĩa, không hề để lại dấu vết gì.
Chồng của Lâm Tam Cô cũng là ông nội của Chúc Hạ Dương đã qua đời sớm, dù cho quan hệ giữa Lâm Tam Cô và Hoàng Chi Phong có tốt đến đâu thì bà ấy cũng chưa từng nhắc đến chồng mình. Hơn nữa mỗi khi nhắc đến người nhà mình thì Tam Cô lần nào cũng cau mày, mãi đến khi có Chúc Hạ Dương, tuy là cuộc sống của hai người không quá tốt nhưng mà trong lòng Lâm Tam Cô lại thấy ngọt ngào hạnh phúc.
"Chuyện trước mắt này, ta phải cảm ơn đệ trước rồi, nếu thật sự thành công xem như là nhặt về cái mạng của Tiểu Bạch."
"Lúc này mà sư huynh còn khách sáo, yên tâm đi."
Hoàng Chi Phong cười cười sau đó xoay người đi ra ngoài.
"Làm phiền sư đệ, đã đến Linh Vũ Quán mấy ngày rồi, cũng hơi hoảng sợ, ta đi trước một chút."
Nghe giọng nói của Hoàng Chi Phong ngày càng xa, Thanh Vũ mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía trước, sau đó lại nhắm hai mắt lại tiếp tục tĩnh tọa vận khí.
Sư huynh của ông ấy từ nhỏ đã không thể dứt hồng trần, nhưng lại là một kỳ tài luyện công, dù bản thân ngày ngày khổ luyện cũng chỉ đạt được thành quả như sư huynh chơi đùa mà có.
Dù có hơi bất mãn, thậm chí còn hơi ghen tỵ với người sư huynh này, nhưng mà sau này ông ấy cũng dần dần xem nhẹ vấn đề này, trong lòng bội phục tôn kính Hoàng Chi Phong, xem ông ấy là mục tiêu và động lực của mình.
Nhưng mà sau đó sư huynh bỗng nhiên rời khỏi Linh Sơn, vứt bỏ hết mọi thứ, đi lên núi làm một người nhàn rỗi.
Mà những thứ mà ông ấy vứt bỏ đều là những thứ mà mình không thể nào vứt bỏ.