Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 412 - Chương 412: Tu Hú Chiếm Tổ Chim Khách

Chương 412: Tu hú chiếm tổ chim khách




Trước đây Chúc Hạ Dương nghĩ mãi cũng không biết tại sao bà nội vẫn luôn không cho mình đụng đến thuật pháp, thà để bản thân cực khổ vảo vệ mình như vậy cũng không cho mình tập luyện thuật pháp tự bảo vệ mình.

Mọi chuyện đều vì kiếp trước của mình.

Nếu như mình học tập thuật pháp, hơn nữa lại thêm sức mạnh trong cơ thể nhất định sẽ nổi tiếng, bước theo vết xe đổ đời trước, hơn nữa còn có thể biến mất một lần nữa.

Lâm Tam Cô vì không muốn mất đi đứa cháu nội duy nhất nên quyết định để Chúc Hạ Dương làm một người bình thường.

Sau đó Chúc Hạ Dương tuy biết mình vẫn luôn được bảo vệ nhưng lại không hề biết đủ, muốn chứng mình ban thân mình, muốn có thể bảo vệ được người bên cạnh. Nhưng mà sự thật là nếu như mình không cố gắng học những điều này thì chắc chắn bà nội sẽ không xảy ra chuyện sao?

Hoàng Chi Phong dừng một chút còn nói thêm: "Đến mỗi ngày rằm tháng bảy, Tam Cô sẽ dùng hết mọi cách ẩn giấu hơi thở của cháu, bảo vệ cháu, không cho những quỷ vật kia làm tổn thương cháu. Hơn nữa sau đó cũng cảm nhận được bản thân sẽ gặp chuyện, lúc đó một người vẫn chưa học nghệ thành tài như cháu sẽ không thể bảo vệ được bản thân nên bèn viết thư cho ta, bảo ta giúp đỡ chăm sóc cháu."

"Nhưng mà bà nội đã mất tích."

"Đúng vậy, mất tích, ngay cả ta cũng không cảm nhận được hơi thở của bà ấy, vậy nên ta kết luận nhất định Tam Cô mất tích có liên quan đến Bắc Minh Nghiễn."

Chúc Hạ Dương cũng từng nghĩ đến việc gia tộc Bắc Minh và bà nội mình hoàn toàn trái ngược nhau, mà vì mình quan tâm đến ý kiến của bà nội nên họ mới đưa bà nội đi. Bắc Minh Nghiễn giả vờ làm người tốt để khuyên nhủ mình, cho mình đi lên con đường mà ông ta đã dọn sẵn, đi lên con đường mà bọn họ muốn.

"Bắc Minh Nghiễn cũng mất tích, ta cũng không tìm được ông ta."

Bây giờ chuyện Yêu Ma đã được giải quyết, chuyện mình muốn làm là giải hết độc thi trong cơ thể của Y Bạch và tìm được bà nội.

"Người trong giới thuật sĩ đều biết Bắc Minh Nghiễn sáng tạo ra một không gian, không gian đó trừ ông ta ra thì không ai tìm được. Không gian đó thật sự là không ai tìm được, nhưng mà lại không phải do ông ta chế tạo mà là chiếm đoạt được." bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ

Nghe thấy lời này của Hoàng Chi Phong, Chúc Hạ Dương càng ngạc nhiên. Lúc đầu dù đã biết được chuyện tàn nhẫn mà kiếp trước Bắc Minh Nghiễn đã làm với mình nhưng mà trong lòng vẫn còn cảm tình với ông ta, vì tất cả bản lĩnh của mình là do ông ta dạy.

Nhưng mà bây giờ tất cả cảm tình đều đã biến mất hết.

Rõ ràng ban đầu ông ta là một hình tượng thần bí khổng lồ trong lòng mình, là sư phụ mà mình tôn quý kính mến. Tuy nhiên lại biết được ông ta là một người nhìn đàng hoàng nhưng thật ra là một người không từ thủ đoạn. Bây giờ ông ta còn là một con tu hú chiếm tổ chim khách.

Điều này thật sự lật đổ hình tượng và địa vị của ông ta trong lòng mình.

Hoàng Chi Phong có vẻ nhìn thấu được sự nghi ngờ của Chúc Hạ Dương, sau đó từ từ nói: "Theo như ta biết thì đó thật ra là vùng đất của một Ma tộc vô cùng hùng mạnh, tuy họ là Ma tộc nhưng dường như không hề liên quan gì đến lục giới, là một cá thể độc lập."

Chúc Hạ Dương không hề nghĩ đến trên đời này lại còn một chỗ như vậy, hơn nữa còn là Ma tộc.

Trước đó nhờ vào Yêu Ma mà cô biết được A Cửu kiếp trước của mình là ma, không cẩn thận đụng phải Bắc Minh Nghiễn mạnh mẽ hủy đi đôi mắt nàng, còn phong ấn trí nhớ của nàng, để nàng trở thành quân cờ và công cụ của mình.

Mà Chúc Hạ Dương đã từng hứa sẽ giúp nàng tìm ra thân phận Ma của mình.

"Lại còn một nơi như vậy sao?" Chúc Hạ Dương cảm thán nói, sau đó vẻ mặt kiên quyết: "Mặc kệ là bà nội có thật sự bị Bắc Minh Nghiễn bắt đi không, cháu nhất định phải tìm được ông ta, biết được nơi ở của bà nội, tìm được bà nội."

Hoàng Chi Phong cười gật đầu, có vẻ như rất hài lòng về Chúc Hạ Dương. Mà Thanh Vũ nãy giờ vẫn luôn không nói gì lại sâu xa nói: "Chúc cô nương có biết lần này suýt đã gây ra sai lầm lớn, nếu như có sai sót thì nhất định sẽ gây ra tai họa không bù đắp được."

"Hạ Dương biết sai."

Lúc này Chúc Hạ Dương như một con mèo phạm lỗi, vô cùng ngoan ngoãn.

"Sư đệ, nếu như sai lầm này vẫn chưa phạm phải thì bỏ đi thôi." Hoàng Chi Phong cười cười.

Hoàng Chi Phong thân làm sư huynh, Thanh Vũ lại là sư đệ, nhưng mà nhìn vẻ ngoài hai người thì nhất định là sẽ nhận sai. Sau này Chúc Hạ Dương mới biết được tuy Hoàng Chi Phong là sư huynh, thiên phú mạnh mẽ nhưng mà lòng rất nặng, không thích ở lại nơi bảo thủ không chịu thay đổi như Linh Vũ Quán nên bèn rời sư môn, vào núi rừng làm một kẻ nhàn rỗi.

Cũng như lời Hoàng Chi Phong trước đó, mái tóc đen xin đẹp và râu ria dài dày đều là hình tường mà ông ấy tỉ mỉ xây dựng.

"Nếu sư huynh đã nói vậy, thì bỏ đi."

Hoàng Chi Phong thỏa mãn cười, sau đó nói với Chúc Hạ Dương: "Hạ Dương, cháu hãy nói thật cho ra biết, cháu làm thế nào có thể biến nham thạch nóng chảy thành một con sông băng, làm sao có thể tinh lọc sạch sẽ sát khí và quỷ tà trong hang núi kia."

Tuy lời Hoàng Chi Phong nói là sự thật nhưng mà Chúc Hạ Dương vẫn hơi không hiểu.

Bản thân cô cũng không biết tại sao cô có thể tinh lọc sát khí này, sức mạnh khiến quỷ tà đột nhiên biến mất hình như cũng do mình tung ra vào lúc đó.

"Cháu cũng không biết chuyện là thế nào, hơn nữa tinh lọc cái gì cháu cũng không biết."

"Trước đó lúc cháu vào rừng trúc Vô Hư, có phải đã ép sát khí trên cây trúc ra không?"

"Vâng!" Chúc Hạ Dương gật đầu.

Trong lòng Hoàng Chi Phong dường như đã có câu trả lời rồi, gật đầu đi đến bên cạnh Y Bạch.

Sắc mặt Y Bạch rất kém, có vẻ càng trắng bệch hơn trước kia vài phần.

Mà Hoàng Chi Phong kéo tay anh ta lên bắt mạch, chân mày nhíu chặt.

"Đạo trưởng Hoàng, Y Bạch anh ấy..."

Chúc Hạ Dương không kịp hỏi ban nãy Hoàng Chi Phong có ý gì và nguyên nhân trong đó, vội vàng quan tâm đến Y Bạch. Thân thể của Y Bạch vốn đã không chịu nổi, bây giờ nhìn vẻ mặt đắn đó bất đắc dĩ của Hoàng Chi Phong, tim cô cũng nhảy tót lên tận cổ.

"Chắc do vận công nên độc thi đã vào ngũ tạng, sợ là không sống qua được giờ tý đêm nay."

"Không!"

"Sao lại như vậy..."

Những người ở đây đều có vẻ mặt không thể tin được.

Vận công...

Chúc Hạ Dương nhớ đến việc tối qua Y Bạch vì bảo vệ mình mà đánh nhau với Lan Khê Nguyệt, nhất định là lúc đó đã khiến độc thi của anh ấy xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.

Dư Sanh nghe thấy vậy thì cứ như bị giáng một đòn mạnh vào đầu, cảm thấy đầu óc choáng váng, bước chân đi về phía Y Bạch cũng trở nên lảo đảo.

"Sao có thể như vậy..." Dư Sanh dùng tay ôm lấy Y Bạch, nước mắt không ngừng trào ra, hai tay ôm lấy gương mặt tái nhợt của Y Bạch: "Đều tại em, nếu không phải tại em thì anh cũng sẽ không bị thương, đều tại em..."

"Anh không sao." Y Bạch vỗ nhẹ lên vai Dư Sanh, đang an ủi Dư Sanh nhưng cũng như đang an ủi bản thân mình.

"Sao lại không sao, em sẽ không để anh xảy ra chuyện!"

Dư Sanh cọ gương mặt đầy nước mũi nước mắt lên người Y Bạch, mà Y Bạch có vẻ như không có chuyện gì.

Chúc Hạ Dương không ngờ tin xấu này lại đến nhanh như vậy, rõ ràng ban nãy Dư Sanh còn định lấy hết can đảm tỏ tình với Y Bạch, sau khi nghe tin này tim cô cũng nhói đau, không biết còn có thể nói ra hay không.

Bình Luận (0)
Comment