Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 411 - Chương 411: Mất Mặt Quá

Chương 411: Mất mặt quá




Sau khi thức dậy, Chúc Hạ Dương và Dư Sanh bèn đến tìm Mạc Thần, muốn xem thử anh ta thế nào, mà trên đường đi Dư Sanh đều có dáng vẻ không yên lòng.

Trên đường đến Linh Sơn và đi âm giới, mình chưa quan tâm đến việc của Dư Sanh, cũng không biết cô ấy và Y Bạch tiến triển đến đâu rồi.

Chúc Hạ Dương đi chậm bước chân, nhìn Dư Sanh cúi đầu mình ngẩn người đi vượt qua mình, đi thật xa cũng chưa nhận ra mình không đi theo.

"Dư Sanh, em sao rồi, chuyện với Y Bạch tiến triển không thuận lợi sao?"

"Ôi!" Dư Sanh giật mình, ngẩng đầu lên không thấy Chúc Hạ Dương bèn vội vàng xoay người lại: "Chị... nói gì vậy, không có chuyện đó."

"Đừng có giấu, chị biết hết, chị biết tại sao em lại quan tâm Y Bạch như vậy, lại còn đích thana đến Linh Sơn xem tình hình của anh ấy. Nhưng mà chị lại không tin vì em biết ơn anh ấy đã cứu em, ít nhất thì không hoàn toàn là vậy.

Dư Sanh cứ như đã bị vạch trần tâm sự, cô ấy có vẻ luống cuống tay chân, động tác cúi đầu và ánh mắt lảng tránh rõ ràng để lộ hết tâm sự của cô ấy.

"Nói cho chị biết một chút, không chừng chị có thể giúp... hai người."

Ban đầu Dư Sanh còn nhăn nhăn nhó nhó không dám nói ra, mà Chúc Hạ Dương cũng không bắt ép.

Cô từ tốn nói: "Tâm sự của em không thể giấu được, nếu như em khăng khăng như vậy, chàng trai đẹp trai như Y Bạch không chừng sẽ rất nhanh bị người khác cướp mất đó. Hơn nữa nếu như em tỏ tình trước khi đánh Lâm Trí Lâm thì có lẽ Y Bạch sớm đã bị em tóm được."

Lời này có vẻ tiếp cho Dư Sanh thêm dũng cảm, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Chúc Hạ Dương, ánh mắt có sự quyết tâm, sau đó ưỡn ngực đi về phía trước.

Chúc Hạ Dương nhìn cô gái tự nhiên thay đổi thái độ, xem ra sau đó sẽ có cảnh hay xem.

"Em có thể đi chậm một chút không, đi như vậy mà bị vấp ngã sẽ rất khó coi, nếu xấu xí sẽ bị từ chối đó."

Chúc Hạ Dương vừa dứt lời đã thấy Dư Sanh đạp phải cục đá dưới chân ngã nhào một cái, quỳ xuống đất một lúc lâu không nhúc nhích. Lúc này Chúc Hạ Dương mới vội vàng chạy lên đỡ cô ấy, mà Dư Sanh lại không hề nhúc nhích.

"Em không sao chứ. Ngã có bị đau chỗ nào không?"

Dư Sanh không trả lời, một lúc lâu sau mới lắc đầu nhưng vẫn không đứng lên.

"Vậy em mau đứng lên đi, bị thương ở đâu thì chúng ta mau xử lý."

"Thật xấu hổ mà."

Bốn chữ bỗng nhiên được thốt ra từ miệng Dư Sanh, cô ấy gần như là muốn chui đầu xuống đất vậy, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, hai má ửng đỏ như đít khỉ nhìn rất buồn cười.

"Được rồi, nếu đã mất mặt như vậy thì hãy mất mặt cho hết luôn đi."

Dứt lời, chỉ thấy Dư Sanh bỗng bò từ dưới đất dậy, đưa tay phủi phủi bùn đất trên người, sau đó lại tiếp tục đi.

Chúc Hạ Dương nhìn dáng vẻ này của Dư Sanh, nghĩ nếu mà mình có thể giác ngộ sớm thì sớm đã túm được Dạ Minh trong tay.

Phòng của Y Bạch và Mạc Thần rất gần, lúc hai người vừa chạy đến thì nghe được tiếng hét chói tai của La Sinh, cũng vội vàng chạy đến.

Đập vào mắt là hình ảnh khiến hai người dở khóc dở cười, một người đàn ông cao lớn như La Sinh vậy mà lại trốn sau một người nhìn gầy yếu bệnh tật như Y Bạch, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Mạc Thần. Mà Y Bạch liên tục giải thích với La Sinh cũng không thể thay đổi được gì.

"Ban ngày mà cũng có thể gặp xác sống, tôi lại còn ngủ chung với thi thể một đêm, má ơi." La Sinh nghĩ đến chuyện đầu tiên mình làm vào buổi sáng là sờ vào mông mềm mại của thi thể ngủ chung, vô cùng hối hận.

Thấy Chúc Hạ Dương, La Sinh vội vàng lao đến, túm lấy cô như nhìn thấy cứu tinh vậy, trốn phía sau cô.

Chúc Hạ Dương giải thích với La Sinh một lúc, lúc này anh ta mới tin Mạc Thần không phải là xác sống mà là người sống sờ sờ.

La Sinh nhìn chằm chằm Mạc Thần như nhìn người ngoài hành tinh, sau đó trong lòng vẫn còn sợ hãi bước lên đưa tay chọc chọc thử lên mặt Mạc Thần.

"Ha ha, tôi đã nói mà, thi thể đã chết nhiều ngày dù có là xác sống thì cũng sẽ lạnh lẽo cứng ngắc, nhưng mà cảm giác sáng sớm sờ được kia vừa mềm vừa ấm..."

"Cảm giác gì?" Mạc Thần vội vàng hỏi.

Gần sáng mình mới có thể ngủ được, trong lúc ngủ còn mơ thấy một chị gái đáng yêu sờ mó mình, xém chút nữa đã khiến Mạc Thần đến giai đoạn không chịu nổi, trong lòng vẫn còn đang lo có phải là vì mới từ âm giới về nên mới gặp phải chuyện giống như lần trước gặp Khang Phù.

La Sinh giật mình che miệng mình, nhìn mấy đôi mắt mở to tròn đang nhìn chằm chằm mình, vội vàng xấu hổ cười nói: "Không có gì không có gì, chỉ là lúc thức dậy không cẩn thận va vào cậu ta một chút."

Vừa mềm vừa ấm, va vào một người sẽ có cảm giác như vậy sao?

Mọi người nửa tin nửa ngờ, nhưng mà cuối cùng vẫn miễn cưỡng tin lời La Sinh nói, mà La Sinh thấy vậy thì cũng yên tâm thở phào một hơi. Nếu để bọn họ biết mình xem một người đàn ông như Mạc Thần là một em gái, còn để tay bóp ngay mông người ta vậy thì sẽ xấu hổ chết mất.

"Mạc Thần và Hạ Dương có thể bình an trở về là chuyện tốt, chúng ta..."

"Thanh Vũ chân nhân đến."

Lời nói đánh trống lảng của La Sinh còn chưa nói xong thì đã nghe giọng của Xích Ý vang lên, nhóm người Thanh Vũ và Hoàng Chi Phong đến.

Bọn họ đi đến trước mặt Chúc Hạ Dương, nhìn Chúc Hạ Dương một lát lại nhìn Mạc Thần, sau đó chỉ thấy Thanh Vũ nói: "Vậy mà lại có thể bình an vô sự quay về, xem ra cô đúng là có chút năng lực."

"Hạ Dương biết mình đã phạm sai, tôi nguyện ý gánh chịu nghiêm phạt."

Chúc Hạ Dương thấy Thanh Vũ và Hoàng Chi Phong đều tới, hẳn là muốn truy cứu hành vi lỗ mãng lần trước của mình. Trước đó còn chưa được Thanh Vũ chân nhân đồng ý đã xông vào rừng trúc Vô Hư, mình cũng đã nói sau khi đưa Mạc Thần về từ cõi âm sẽ nguyện ý gánh chịu hậu quả!

Nhưng mà mong là không phải chuyện gì không thể bù đắp được.

"Cháu đúng là rất can đảm, lại dám xông vào rừng trúc Vô Hư, vào lối vào địa ngục, đây chính là nơi mà ngay cả Thanh Vũ sư đệ cũng không dám tùy ý lao vào." Hoàng Chi Phong đi lên trước hai bước, sau đó vẻ mặt bỗng chứa ý cười cười nói: "Không hổ là cháu nội của Tam Cô."

Chúc Hạ Dương bị thái độ của Hoàng Chi Phong làm cho khó hiểu, không phải là ông ấy nên phê mình phạt nặng mình sao, sao trái lại còn cười híp mắt, còn có vẻ như rất khen ngợi mình.

"Từ khi lần đầu tiên nhìn thấy cháu khi mới sinh ra, ta và Tam Cô đã biết thân phận kiếp trước của cháu, đôi mắt và thân thể này chính là sức mạnh mà tất cả quỷ vật đều vừa kiêng kỵ vừa sợ hãi. Dù là biết điều này nhưng Tam Cô rất thương cháu, vì không muốn để cháu giẫm vào vết xe đổ của A Cửu nên mới chưa bao giờ cho cháu tiếp xúc với thuật pháp.

Bởi vì thể chất của cháu đặc biệt, hơn nữa kiếp trước đã chém chết nhiều yêu tà quỷ ma như vậy nên hơi thở của cháu rất quen thuộc, khó tránh bị căm hận. Mỗi lần rằm tháng bảy âm lịch quỷ môn mở ra, âm khí ở dương gian cũng rất mạnh, đó là ưu thế của quỷ vật, vậy nên những quỷ vật mơ ước sức mạnh của cháu đều sẽ đến tìm và muốn ra tay với cháu."

Hoàng Chi Phong chậm rãi nói, tuy là trước đó Nhược Tương Ly cũng đã nói điều này với mình, nhưng mà khi nghe Hoàng Chi Phong nói lại, trong lòng cô lại càng khó chịu hơn.

Bình Luận (0)
Comment