Tình yêu còn có thể chia tay nhưng mà tình thân này thì mãi mãi sẽ không.
Mạc Thần âm thầm quyết định sau này mình sẽ ở bên cạnh Chúc Hạ Dương, xem cô như là em gái mà mình thương yêu nhất, nếu như Dạ Minh ức hiếp cô thì nhất định mình sẽ giành lại công bằng cho cô.
Chỉ cần cô hạnh phúc hài lòng là được.
"Vậy hẳn cậu cũng biết sự nguy hiểm của nghĩa tranh Tây Sơn, trước đó Tam Cô dùng bản thân để khiến Chúc Hạ Dương thề không tiếp xúc với thuật pháp, mà cô ấy lại vi phạm lời thề sử dụng sức mạnh của bản thân để cứu cậu, nhưng cô ấy lại đổ lỗi việc Tam Cô mất tích lên người mình.
Lần này dù đến âm giới cứu cậu về là vì trước đó cậu đã cứu cô ấy, nhưng mà đường đến âm giới cực khổ như vậy, hơn nữa hẳn là cô ấy cũng nhất định đã phải đánh đổi đắt giá."
Y Bạch đã nói xong mà Mạc Thần sớm đã kinh ngạc há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc và không thể tin.
Chuyện tiểu Hạ Dương vì cứu mình nên mới làm trái lời thề, trước nay Chúc Hạ Dương chưa từng nói với mình. Lúc này rốt cuộc là phải đánh đổi thứ gì cô cũng không nói. Dù Mạc Thần biết Chúc Hạ Dương giấu mình là để mình không cảm thấy áy này, muốn mình bình an trong sự bảo vệ của cô.
Mạc Thần cảm thấy mình vẫn đang bảo vệ cho Chúc Hạ Dương, lại không nghĩ rằng thật ra mình vẫn luôn mang lại phiền phức cho Tiểu Hạ Dương, là cô ấy đang bảo vệ mình.
"Tiểu Hạ Dương..."
Mạc Thần lẩm bẩm tên của Chúc Hạ Dương, có vẻ như cách xưng hô bình thường hằng ngày lúc này lại trở nên nặng nề.
"Cậu không biết những chuyện này sao? Cũng đúng, cô ấy chỉ yên lặng làm những chuyện cô ấy muốn làm vì cậu thôi."
Y Bạch nói xong quay người nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời.
Mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được sư phụ nhặt được sau đó nuôi nấng đến giờ, sư phụ chính là cha mẹ của anh ta.
Từ nhỏ Y Bạch đã biết mình bị bỏ rơi, hình ảnh Chúc Hạ Dương khóc trong lòng mình năm đó và việc cha mẹ ghét bỏ để bà đỡ ôm cô năm đó khiến anh ta dường như thấy được hình ảnh mình bị bỏ rơi.
Cả đời này, trừ Hoàng Chi Phong thì không có ai có thể khiến anh cố gắng quên mình bảo vệ.
Mà lúc Hoàng Chi Phong bảo anh đi bảo vệ Chúc Hạ Dương, anh đã cho rằng trên đời này trừ sư phụ ra thì Chúc Hạ Dương chính là người thứ hai mình cần cố gắng bảo vệ. Vì mình và cô ấy có trải nghiệm giống nhau, hơn nữa mình cũng muốn thử cảm giác phấn đấu quên mình bảo vệ người khác.
Sự thật chứng mình Chúc Hạ Dương thật sự trở thành người mà anh ta thật lòng muốn bảo vệ, nên anh ta mong rằng tất cả những tình cảm Chúc Hạ Dương bỏ ra đều có ý nghĩa, đều là chính xác.
Cũng không muốn cô bị tổn thương.
"Cậu càng nên hiểu Chúc Hạ Dương hơn tôi, trên đời này không có quá nhiều người mà cô ấy thật lòng đối xử tốt, vậy nên một khi cô ấy đã quý trọng thì nhất định sẽ không từ bỏ. Nếu như cậu hiểu rõ tấm lòng của cô ấy, dù không thể bảo vệ thì cũng xin nhất định đừng làm tổn thương cô ấy."
"Yên tâm đi, tôi biết rồi."
Anh ta không chắc sẽ không làm tổn thương người khác, nhưng mà Chúc Hạ Dương thì anh ta nhất định sẽ cưng như cưng trứng.
Nghĩ đến nụ cười quen thuộc của Lâm Tam Cô, đôi mắt bình tĩnh của Mạc Thần lại dậy sóng.
Bóng dáng Y Bạch biến mất trong màn đêm, Mạc Thần cũng xoay người vào phòng.
Mà Lan Khê Nguyệt vừa mới chạy trốn ra khu rừng bên ngoài Linh Vũ Quán, đưa tay xoa xoa lấy túi của mình, tay kia cầm cây dao nhỏ đã đâm Ninh Khanh Nam bị thương.
Cảm giác lạnh lẽo lan tràn từ tay vào lòng, nghĩ đến vết đỏ trên vai Ninh Khanh Nam kia, bàn tay cầm dao của Lan Khê Nguyệt siết thật chặt.
Nghĩ đến việc mình vừa đâm Ninh Khanh Nam bị thương, máu đỏ thấm ướt áo của anh ta, trong lòng Lan Khê Nguyệt cảm thấy không nỡ.
Cô ta chưa từng nghĩ sẽ tổn thương Ninh Khanh Nam, nhưng mà nghĩ lại trước giờ mình là một người cao ngạo rực rỡ nhưng lại mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, mà anh ta vẫn chỉ quan tâm Chúc Hạ Dương.
Trong khoảnh khắc đó, sự xấu hổ và tức giận tràn ngập trong đầu Lan Khê Nguyệt khiến cô ta rút dao ngắn ra đâm về phía Ninh Khanh Nam.
"Ninh Khanh Nam, anh là của em, lần này xem như cho anh một bài học."
Lan Khê Nguyệt hung dữ nói, sau đó biến mất trong bóng đêm.
Sáng sớm hôm sau, La Sinh vừa ngủ một giấc đến sáng tỉnh lại, tuy là giường này hơi cứng một chút nhưng mà lái xe đã lâu, một người mệt nhọc như anh ta được ngủ đủ một giấc dài như vậy đã rất thỏa mãn rồi. Anh ta vui vẻ cười cười, nhắm hai mắt lại trở mình, nhưng tay lại đụng vào một thứ gì đó mềm mại.
Đây là gì?
Trong lòng La Sinh hốt hoảng, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến những chuyện tốt đẹp.
Đưa tay sờ sờ thứ vừa lớn lại vừa tròn, vừa mềm lại vừa có độ co dãn, thầm nghĩ rằng chuyến này mình đến cũng xem như đáng giá. Chẳng những có được tiền lương, về nhà được giới thiệu gái, lại còn có được em gái để ngủ cùng một đêm.
Không đúng, không phải mình ở Linh Vũ Quán sao, trong này không hề có ni cô, người nằm bên cạnh mình là...
La Sinh hùng hổ mở hai mắt ngồi dậy, vén chăn lên, khi nhìn thấy một người đàn ông nằm nghiêng bên cạnh thì hô lớn một tiếng vội vàng nhảy xuống giường. Mà Mạc Thần cả đêm bị tiếng ngáy của La Sinh làm phiền, khó khăn lắm mới ngủ say lại bị tiếng kêu như lợn chọc tiết này đánh thức.
Nhìn người đàn ông nằm nghiêng bỗng mất hứng ngồi dậy với vẻ mặt ngái ngủ, La Sinh càng nhìn chằm chằm Mạc Thần như thấy yêu quái, sợ đến mức liên tục lùi về sau, thậm chí mông cũng ụp xuống đất.
"Cái... cái xác sống!"
Mạc Thần cũng không nhận ra người trước mắt này, còn việc tại sao hôm qua lại ngủ cùng anh ta trên chiếc giường lớn này thì đều vì Y Bạch đưa mình đến, nếu chủ nhà đã sắp xếp chỗ ngủ như vậy, mình còn xoi mói gì chứ.
Mà bây giờ, nhìn hoàn cảnh trước mắt, Mạc Thần cũng lờ mờ đoán được nhất định người này biết mình là người chết, bây giờ tự nhiên thấy mình đứng trước mặt, không bị hù chết mới là lạ.
"Này, người anh em, dưới đó lạnh quá, cho tôi mượn áo mặc với."
Mạc Thần vừa nới vừa cầm áo khoác màu đen trước mặt La Sinh quơ quơ.
Bây giờ là mùa đông, nhiệt độ trên núi còn thấp hơn nhiệt độ ở thành phố Thanh Phong nhiều, Mạc Thần đúng là thấy lạnh mới nói một câu như vậy. Trò đùa dai này lại càng dọa sợ La Sinh, chỉ thấy La Sinh xoay người luống cuống lao ra ngoài, nước mắt cũng đã sắp trào ra.
"Đừng giết tôi, tôi cực khổ đưa cậu đến Linh Sơn, tôi không có công lao cũng có khổ lao mà, có ai không cứu với."
Hóa ra người này chính là tài xế đưa mình đến Linh Sơn, Mạc Thần muốn giải thích nhưng mà sợ là người này nhất thời cũng không tin mình không phải là xác sống mà là ma. Vậy nên Mạc Thần cố gắng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nếu như mình bước đến thì sợ là người này sẽ càng trốn tránh mạnh mẽ hơn.
"Người anh em đừng sợ, tôi sẽ không làm gì anh, yên tâm đi."
Mạc Thần đứng từ rất xa hô.