Trong tay Lan Khê Nguyệt chẳng biết từ bao giờ đã có thêm một cây châm sắt, châm sắt rất nhỏ nhưng mà trên thân nó cũng được khắc hình như trên kiếm của cô ta, chỉ thấy châm sắt trong tay cô ta phát ra một luồng ánh sáng đỏ bay về phía Chúc Hạ Dương.
"Yên tâm, cô chết rồi, tôi sẽ khiến người trên toàn thế giới này đều nhớ đến Chúc Hạ Dương, tôi sẽ khiến tiếng xấu cô lan xa, ha ha ha!"
"Hừ, đậu xanh!"
Lan Khê Nguyệt quát lớn một tiếng ngã xuống bên cạnh, cô ta chỉ mải nghĩ đến việc giết chết Chúc Hạ Dương mà quên mất tên nhóc phía sau này.
"Tiểu Hạ Dương, mau chóng quay về đi."
Thoát khỏi trói buộc của Lan Khê Nguyệt, hồn phách của Chúc Hạ Dương có thể hoạt động, được Mạc Thần nhắc nhở, cô bay đến bên cạnh thân thể mình, nhập vào trong.
Mà lúc Lan Khê Nguyệt đứng lên chuẩn bị tấn công lần nữa thì bỗng thấy Chúc Hạ Dương đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt màu trắng trừng Lan Khê Nguyệt.
"Dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, anh đi chết đi."
Lan Khê Nguyệt quay đầu trừng mắt nhìn Mạc Thần, kiếm trong tay bay đến, Mạc Thần vội vàng lùi về sau, nhưng mà không kịp tốc độ của Lan Khê Nguyệt. Lúc suýt chút nữa đã đâm đến thì Chúc Hạ Dương bay lên, bên ngoài cũng có một cây phất trần bay vào đánh cây kiếm của Lan Khê Nguyệt rơi xuống đất.
Y Bạch và Dư Sanh đi đến, đầu tiên Chúc Hạ Dương ngạc nhiên, sau đó rất vui mừng.
Cô không ngờ là khi mình vừa quay về là có thể nhìn thấy Y Bạch, thấy anh ấy vẫn bình an vô sự như trước, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.
Y Bạch nhìn Lan Khê Nguyệt trước mặt, lập tức tiến lên sau đó đánh nhau với cô ta.
Tuy Lan Khê Nguyệt cũng đã từng học võ công trừ tà, nhưng mà vẫn thua kém Y Bạch. Nhưng vì thi độc trong cơ thể của Y Bạch nên không thể vận khí nhiều hơn được, cũng không thể đánh bại Lan Khê Nguyệt.
"Lấy nhiều địch ít thì có gì là bản lĩnh, Chúc Hạ Dương cô nhớ kỹ, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho cô."
Kiếm trên mặt đất lại bay vào tay Lan Khê Nguyệt, lúc vung kiếm một luồng ánh sáng đỏ to lớn mạnh mẽ quét ra. Những người đứng ở hướng bị cô ta công kích chỉ có thể tránh sang bên cạnh, mà Lan Khê Nguyệt nhân cơ hội này chạy trốn ra ngoài.
Bên ngoài Thính Phong điện, lúc này khi Lan Khê Nguyệt vừa phi người nhảy ra ngoài thì ánh mắt nhìn thấy Ninh Khanh Nam, một giây sau chỉ nghe tiếng kêu thảm vang lên, chỉ thấy cả người Lan Khê Nguyệt nhảy chệch quỹ đạo đụng vào tường.
Những người ở đó thấy cảnh tượng bất ngờ này, ai nấy đều ngẩn ra nhìn cô ta. Mình là ai, đang định làm gì, có quan hệ gì với cô gái đang ôm đầu trên mặt đất, tất cả đều là cứ như là một câu đố.
Sau đó bỗng thấy Y Bạch ho nhẹ hai tiếng, mọi người lấy lại tinh thần, Lan Khê Nguyệt lại đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài.
Nhìn Lan Khê Nguyệt hốt hoảng bỏ chạy, bọn họ không thể tưởng tượng được dáng vẻ ban nãy của cô ta. Thấy Mạc Thần và Chúc Hạ Dương vừa quay về, nên họ cũng không đuổi theo cô ta.
"Tiểu Hạ Dương không sao chứ?"
Mạc Thần bước lên kiểm tra người Chúc Hạ Dương, mấy người khác cũng tụm lại, lại không ngờ người vừa mới đi lại quay trở lại.
Lan Khê Nguyệt đột nhiên xông vào, trong tay cầm một cây dao nhỏ, mạnh mẽ đâm vào cánh tay Ninh Khanh Nam.
"Ninh Khanh Nam anh nhớ rõ đây, em nhất định sẽ khiến anh nhớ rõ em. Anh là của em, cũng chỉ có thể là của em."
Nói xong Lan Khê Nguyệt nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.
Hành động này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, không ngờ rằng cô gái hoảng sợ bỏ chạy trối chết Lan Khê Nguyệt lại quay lại, còn đột nhiên đâm Ninh Khanh Nam một dao.
"Ninh sư huynh, huynh không sao chứ?" Xích Ý vội vàng bước đến đỡ lấy chỗ tay bị thương của Ninh Khanh Nam.
Cô gái này không phải đầu óc có vấn đề đó chứ, không phải cô ta thích Ninh sư huynh sao, sao vừa chớp mắt đã đâm anh ta rồi?
Không riêng gì Xích Ý không hiểu, ngay cả Dư Sanh, Mạc Thần và Y Bạch cũng không hiểu nổi.
Rõ ràng lời nói ban nãy của cô gái đó có nghĩa là thích Ninh Khanh Nam, muốn độc chiếm Ninh Khanh Nam, nhưng mà chớp mắt đã đâm anh ta một dao, một dao này thật sự khiến người khác bất ngờ mà.
Ngay cả Ninh Khanh Nam cũng như chìm trong mờ mịt.
Vì đêm đã khuya, không muốn quấy rầy đồng môn nghỉ ngơi nên Ninh Khanh Nam bèn bảo đừng đánh động mọi người, sau đó Xích Ý nhanh chóng đi lấy hòm thuốc đến, vừa giúp Ninh Khanh Nam xử lý vết thương vừa nghe Chúc Hạ Dương kể lại chuyện ở địa ngục.
Tất nhiên cô không hé răng một chữ nào về những chuyện liên quan đến Thị Huyết đế.
Sau khi mọi người nói chuyện với nhau, ai cũng hiểu tại sao Lan Khê Nguyệt lại đụng đến Chúc Hạ Dương, cả việc cô ta thật sự có ý với Ninh Khanh Nam. Tuy là Ninh Khanh Nam không nhớ rõ cô ta nhưng mà Lan Khê Nguyệt lại biết anh ta.
"Hóa ra đại sư huynh có sức hấp dẫn như vậy, có thể khiến cô gái nhà người ta nhớ mãi không quên." Xích Ý thở dài nói.
Ninh Khanh Nam không nói gì, nhíu mày như đang nghĩ gì đó.
"Huynh thật sự không nhớ gì cả."
"Không nhớ thì thôi đi, cô gái đó độc ác như vậy, nhớ cô ta làm gì?" Gương mặt Y Bạch u ám, có vẻ rất không vui.
Xích Ý nhìn Chúc Hạ Dương có vẻ không khác gì trước đây, chỉ là có thêm một mái tóc bạc ngắn nhìn hơi ăn chơi.
Ban nãy khi nhìn thấy thì vẫn là mái tóc bạc dài, nhưng mà lúc cô tỉnh lại thì lại là dáng vẻ trước mắt. Tuy là Chúc Hạ Dương vừa mới giải thích lý do nhưng mà vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Hai người vậy mà lại có thể đi dạo một vòng âm phủ rồi lại quay về, cũng thật sự khiến người ta khâm phục.
Chỉ một lát sau, mọi người bèn quay về phòng mình nghỉ ngơi, Dư Sanh đi theo Chúc Hạ Dương, Y Bạch thì dẫn Mạc Thần đến phòng ngủ cho khách nam.
Bên trong căn phòng vang lên tiếng ngáy của La Sinh, Mạc Thần không khỏi lo lắng đêm nay sợ là chất lượng giấc ngủ của mình có vấn đề rồi.
"Anh về đi, một tên đàn ông mà còn cần tiễn, tôi cảm thấy có hơi thẹn đó."
Mạc Thần nói xong đang định đưa tay mở cửa, lại bị Y Bạch gọi lại.
"Có chuyện gì thế, không phải là anh không nỡ đấy chứ?" Mạc Thần lấy lại tinh thần nói đùa.
Vẻ mặt Y Bạch không hề thay đổi, dưới ánh đèn lờ mờ càng mờ nhạt không rõ. Anh ta thản nhiên nói: "Cảm ơn lần trước cậu đã bảo vệ Hạ Dương, rõ ràng bảo vệ cô ấy là trách nhiệm của tôi."
"Bảo vệ cậu ấy không phải là trách nhiệm của anh, đó là điều mà bạn bè nên làm. Hơn nữa tôi cũng chỉ làm một chuyện nhỏ mà thôi, lúc Tiểu Hạ Dương đến âm giới cứu tôi trong lòng còn áy náy, nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Dương bây giờ..."
"Đó là chuyện cô ấy muốn làm, Hạ Dương thật sự đã trả giá rất nhiều vì cậu. Vì hoàn cảnh cuộc sống lúc nhỏ nên sẽ đánh đổi vì những người quan trọng nhất với mình, mà cậu và cô ấy có tình cảm nhiều năm như vậy, cậu nên là người tin tưởng cô ấy nhất."
Nghe Y Bạch nói vậy, Mạc Thần nghĩ đến trước đó dù mình bị thây ma hút tinh khí nên ảnh hưởng tâm trạng, nhưng mà không phải là không nghi ngờ vị trí của mình trong lòng cô. Thậm chí còn ghen tức vì mối quan hệ giữa cô và Dạ Minh, làm ra một số chuyện không tốt.
Hiện giờ Mạc Thần cũng đã nghĩ thông suốt, Chúc Hạ Dương không có tình cảm nam nữ với mình, chỉ xem mình như anh trai, vậy nên mình sẽ mãi mãi là một anh trai tốt bảo vệ cô, tiếp tục ở bên cạnh cô.