Chúc Hạ Dương nhanh chóng đi từ điện Diêm Vương ra, Mạc Thần nghênh đón kéo tay Chúc Hạ Dương.
Mạc Thần không ngờ lần này mình đến âm phủ một chuyến mà vẫn còn thể chết đi sống lại quay về dương gian, mà ngay cả Dư Diễn anh ta cũng đã gặp, nghe nói là một nhân vật rất đáng sợ đó, để mình quay lại dương gian nhất định không hề dễ dàng.
"Hạ Dương, sao rồi?"
Thấy Chúc Hạ Dương gật đầu, Mạc Thần lại vội vàng nói: "Để mình quay lại dương gian chắc chắn phải có điều kiện gì đó, đây chính là chuyện làm trái quy luật tự nhiên mà."
Chúc Hạ Dương cười lắc đầu, sau đó cùng Dạ Minh nhìn nhau, hai người có vẻ ngầm hiểu ý nhau bỏ qua chuyện này.
Mình thật sự phải đổi cho Diêm Vương vài thứ, đây chính là trả giá mà Thanh Vũ chân nhân nói.
Nhưng mà Chúc Hạ Dương không hối hận, dù có phải trả giá đắt, chỉ cần có thể cứu Mạc Thần về, tất cả đều đáng giá.
Nhất định Dạ Minh biết chuyện này, vậy nên Dạ Minh dùng ánh mắt nói với Dạ Minh để anh giúp cô giấu, cô không muốn khiến Mạc Thần áy náy. Mà Dạ Minh có vẻ đã hiểu ý cô, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
"Đi thôi, thời gian không còn nhiều, mau quay về thôi."
Dạ Minh nói rồi đi về phía trước, Chúc Hạ Dương và Mạc Thần đi sau anh, từng bước một đi về phía trước.
Đêm khuya trong điện Thính Phong, thân thể của Mạc Thần được dời đến điện Thính Phong, Xích Ý đang ngồi tĩnh tọa bên cạnh.
Gió nhẹ bên ngoài thổi vào khiến quần áo của Chúc Hạ Dương và Mạc Thần phất phơ, Xích Ý vội vàng đi đến trước ngọn đèn, đưa tay che lại, tự mình canh chừng cho hai người họ như vậy cũng khá yên tâm.
Cửa của điện Thính Phong quay về hướng tây, mà linh hồn của Chúc Hạ Dương lại về từ hướng tây, vậy nên không thể đóng cánh cửa này, để tránh gió thổi tắt đèn, Xích Ý bèn đứng chắn trước ngọn đèn, đưa tay ra che chắn.
Cũng may mà mình canh chừng, nếu không... giống như bây giờ, người canh giữ đi mất, ở đây không có ai thì nhất định đèn sẽ tắt.
Chỉ một lát sau, lúc thay phiên, Xích Ý vừa đi ra thì Lan Khê Nguyệt đã đi đến.
Xích Ý thấy cô ta thì rất ngạc nhiên, vốn tưởng cô gái này chỉ đến cầu nguyện xong sẽ về, không ngờ vẫn còn ở lại đây. Nếu không quay về thì cũng sẽ được sắp xếp ngủ lại, sao khuya vậy rồi vẫn còn ở đây?"
"Cô gái, sao cô lại ở đây?"
Xích Ý có vẻ cảnh giác, mà Lan Khê Nguyệt nhìn thoáng qua Xích Ý, sau đó từ từ đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, có vẻ hơi lo lắng.
"Tôi là người của gia tộc Bắc Minh, lẽ nào tôi không thể xuất hiện, có thể không quan tâm sao?"
Xích Ý bừng tỉnh, lúc này mới nhớ ra rốt cuộc là mình đã gặp cô gái này ở đâu.
Chính là ở thôn nhỏ ngày đó.
Còn nhớ lúc đó mình trúng độc thi, Chúc Hạ Dương truyền linh lực cho mình, sau khi mở mắt ra thì thấy Chúc Hạ Dương và cô gái này.
"Theo tôi được biết, Chúc cô nương đã không còn là người của gia tộc Bắc Minh nữa."
"Mặc dù bây giờ không phải nhưng trước đây là vậy, đã từng là đồng môn, lẽ nào không nên đến thăm cô ấy sao?"
Xích Ý suy nghĩ một lát, tuy là vẫn còn hơi cảnh giác nhưng mà cô ta nói cũng đúng. Nếu như cô ta chỉ là nể tình đồng môn muốn xem thử Chúc Hạ Dương, vậy thái độ của mình có vẻ bất lịch sự.
Xích Ý lại ngồi tĩnh tọa, để mặc Lan Khê Nguyệt dựa vào vách tường nhìn, sau đó anh ta cảm giác bụng dưới của mình khó chịu, mày hơi giật giật.
"Muốn đi thì thì đi, dù sao cũng là đồng môn, tôi sẽ canh chừng giúp anh."
Lan Khê Nguyệt nói xong, Xích Ý lúng túng cúi đầu, nói "cảm ơn" rồi vội vàng đi mất.
Nghe thấy tiếng bước chân Xích Ý đi xa, nụ cười trên gương mặt Lan Khê Nguyệt dần dần cứng lại, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lẽo, đưa mắt nhìn Chúc Hạ Dương.
"Nếu đã xuống đó rồi thì cần gì phải về?"
Giọng nói của Lan Khê Nguyệt vô cùng lạnh lẽo, cứ như là băng vậy, sau đó là một hơi thở âm trầm khủng khiếp.
Khiến người ta không thể tin là giọng nói độc ác như vậy được nói từ một cô gái nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Trong tay Lan Khê Nguyệt xuất hiện một luồng sáng, cô ta từ từ đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, sau đó vung tay lên một cái, chỉ thấy gió mạnh nổi lên bốn phía lay động ngọn đèn dầu. Khi ngọn lửa sắp tắt, chỉ thấy thân thể trong suốt của Chúc Hạ Dương và Mạc Thần lướt từ bên ngoài vào.
"Lan Khê Nguyệt, cô muốn làm gì vậy?"
Chúc Hạ Dương hét lớn một tiếng khiến Lan Khê Nguyệt giật mình, ánh sáng trong tay biến mất, gió lớn cũng ngừng.
"Không ngờ là cô lại quay về đúng lúc như vậy, đúng là không nên, sao Diêm Vương không giữ cô lại chứ?" Lan Khê Nguyệt cười nói.
Chúc Hạ Dương đánh một chưởng vào Mạc Thần đẩy anh ta về phía trước, linh hồn của Mạc Thần đi vào trong cơ thể. Mà lúc Chúc Hạ Dương định tiến lên thì Lan Khê Nguyệt lại chắn trước người Chúc Hạ Dương, đưa tay lật thân thể Chúc Hạ Dương úp xuống mặt đất.
"Tôi sẽ không để cô quay lại lấy hết tất cả những thứ thuộc về tôi, gồm cả người mà tôi thích nhất.
"Tôi chưa từng giành bất cứ thứ gì của cô, không phải là đồ của cô thì dù tôi có được thì cũng là lẽ thường, cũng chỉ chứng minh tôi có năng lực hơn cô. Hơn nữa tôi cũng không hiếm lạ gì đồ của cô." Chúc Hạ Dương không hề khách sáo nói.
"Đừng nói nhiều, vậy thì xem ai có thực lực hơn." Vẻ tức giận bao trùm lấy gương mặt của Lan Khê Nguyệt, ngay cả vẻ xinh đẹp cũng không giữ được.
Rốt cuộc cô gái này tự cao đến mức nào chứ?
Cô ta đã cướp mất vị trí thánh nữ của mình, chiếm được niềm vui của bà cô, có được đồ mà mình vẫn luôn cố gắng mơ ước đạt được. Chiếm được rồi lại vứt bỏ, thậm chí còn cướp mất trái tim của anh Ninh.
Bây giờ còn đang cười cợt mình.
"Chúc Hạ Dương, tôi muốn khiến cô biến mất khỏi thế giới này."
Trong tay Lan Khê Nguyệt xuất hiện thêm một thanh kiếm dài, trên đó không biết có vẽ kí hiệu kỳ quái gì, tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc.
Cô ta vung thanh kiếm trong tay, chỉ thấy thân kiếm thoáng ánh lên màu đỏ sậm, khi phi hên lên trước thì ánh đỏ đó như một cái lưới bao trùm lên người Chúc Hạ Dương, khiến cô cảm thấy đau đớn.
"Đây là thứ yêu tà gì vậy Lan Khê Nguyệt?"
"Hừ, cô nghĩ rằng bản thân cô rất chính nghĩa sao, nực cười." Lan Khê Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt đầy sát ý nhìn Chúc Hạ Dương: "Ai lợi hại nhất thì thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về người đó, chỉ cần có được sức mạnh lớn lao, tôi nói ai tà ác thì người đó tà ác."
"Xem ra cô lại nằm mơ rồi." Chúc Hạ Dương nói thêm.
"Người nằm mơ là cô, lúc ở gia tộc Bắc Minh tôi đã học được thứ là tà chính là thứ mà tôi nói, vậy nên cô chính là tà, hiện giờ tôi chỉ có thể diệt trừ tà vật là cô! Chúc Hạ Dương, đi chết đi, mãi mãi biến mất khỏi thế giới này."