"Giúp ngài lấy được thứ ngài muốn vẫn chưa đủ sao?"
Thị Huyết đế cười đắc ý, ánh mắt đầy vẻ tham lam: "Đây là điều thêm vào."
"Vô sỉ."
Thị Huyết đế cũng không tức giận, cứ như là càng bị mắng thì hắn càng lấn tới.
Hắn vung tay lên một cái, chỉ thấy hai mắt Mạc Thần nhắm nghiền, ngã xuống đất.
"Ngài làm gì vậy?"
"Đừng căng thẳng, ta chỉ để cậu ta nghỉ chút thôi."
Trên mặt Thị Huyết đế vẫn cứ cười, răng nanh dần lộ ra ngoài, gió thổi khiến hắn trông có thêm vài phần khí độ.
Hắn xòe bàn tay ra, cái hộp chữ nhật ban nãy xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn mở hộp ra, bên trong có một cây gậy trúc màu đỏ, phần đuôi vô cùng sắc nhọn, một đầu khác treo một chiếc hoa tai hình giọt nước màu đỏ.
Chúc Hạ Dương nhìn thứ đó, giống hệt như là một sản phẩm thủ công, cũng không thấy có gì lạ.
Đây chính là đồ lấy ra từ tháp luyện quỷ, hóa ra lại là một món đồ đẹp như vậy.
Thị Huyết đế này cũng thật là, vốn có năng lực giúp mình nhưng mà lại cứ muốn mình đi lòng vòng làm mấy việc này mới chịu giúp mình.
"Ta không vòng vo nữa, hẳn cô cũng biết là máu của quỷ đế Hằng Cổ có tác dụng chữa lành vết thương, dù là bất cứ tổn thương gì, chỉ cần dùng máu của hắn thì đều có thể lành lại như cũ."
Tất nhiên là Chúc Hạ Dương biết điều này, nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến mình.
Trong lúc Chúc Hạ Dương đang mở miệng định hỏi, chỉ thấy hai tùy tùng của Thị Huyết đế dẫn theo hai âm soa và một cô gái đi đến.
"Nàng ấy là một người rất quan trong của ta, từ chối ta nên rơi vào lửa địa ngục, cả người bị bỏng thối rữa, dù ta có làm cách nào cũng không thể chữa lành vết thương của nàng ấy. Chỉ cần ngươi lặng lẽ đâm đoạn trúc này vào da của Hằng Cổ đế lấy một ít máu của hắn, thì sẽ có thể cứu nàng ấy."
"Hai người đều là quỷ vương, ngài trực tiếp đi tìm anh ấy không phải là được sao, tại sao lại phải tốn công sức như vậy?"
Chúc Hạ Dương cảm thấy nhất định Thị Huyết đế này có âm mưu, nếu không... sao không vội đi tìm Dạ Minh mà lại cần đến thứ này?
Thị Huyết đế nhìn cô gái kia với ánh mắt bi thương, xem ra đây là người rất quan trọng với hắn.
"Ta đã nói với cô, ta đưa cậu ta đến tầng bảy địa ngục là vì để cô không đưa cậu ta đi một cách dễ dàng, mà cần ta giúp đỡ, vậy thì cô nhất định phải đi lấy Huyết Ngưng Trúc này về cho ta."
Lúc này Chúc Hạ Dương mới biết hóa ra đây mới là mục đích thật của hắn.
"Hơn nữa ta và Hằng Cổ đế như nước với lửa, trước giờ hắn luôn không muốn xuất hiện cùng ta, mỗi lần nhìn thấy ta đều rất khó chịu. Trước đó ta đã cầu xin hắn nhiều lần, mong hắn cứu nàng, nhưng mà Hằng Cổ đế lại có vẻ tránh né chuyện này, giờ cứ nhìn thấy ta là lại khó tránh nổi giận."
Nhìn dáng vẻ tỏ ra đáng thương của Thị Huyết đế, Chúc Hạ Dương thật sự muốn đi lên đánh cho hắn một trận, lại có thể trắng trợn như vậy.
Nhưng mà cũng không sao, chỉ cần có thể cứu được Mạc Thần thì mình làm gì cũng được.
Nhưng mà Dạ Minh là để hắn nói như vậy sao?
"Ngươi có thể câm miệng rồi, Dạ Minh không phải người keo kiệt thấy chết không cứu như vậy."
"Nói vậy Chúc Hạ Dương có lẽ vẫn không quá hiểu Hằng Cổ đế, hắn là một kẻ rất hẹp hòi, hơn nữa vô cùng bá đạo, ỷ vào địa vị của mình ở âm giới mà muốn làm gì thì làm, không xem Diêm Vương ra gì, vậy sao có thể giúp ta? Hơn nữa máu của Hằng Cổ đế tuy là có công hiệu chữa lành, nhưng mà dù có là ai cầu xin hắn thì hắn đều mạnh mẽ từ chối, cũng chỉ có cô mới có thể khiến hắn không ngại dùng máu mình."
Nghe lời Thị Huyết đế nói, Chúc Hạ Dương không biết mình nên vui hay không.
Dạ Minh chỉ "cam lòng" cho mình, điều này không phải chứng minh mình là một không hai trong lòng anh sao, được xem trọng như vậy mà.
Nhưng mà cũng khó tránh tên này đang lừa mình, dù sao những chuyện trước đó đều chứng minh lời của Thị Huyết đế này không đáng tin.
"Tôi sẽ không tin ngài, nói không chừng tôi lại càng hiểu Dạ Minh hơn ngài thì sao, anh ấy cũng không phải là người như ngài nói."
"Cô có tin không cũng không sao, nhưng mà lẽ nào cô không tin vào mắt mình sao, nàng ấy thật sự cần giúp đỡ, cần máu của Hằng Cổ đế giúp, nếu không..."
Giọng nói của Thị Huyết đế bỗng dần trở nên ưu thương, ngồi chồm hổm xuống bên cạnh cô gái kia, nắm tay cô ta, ống tay áo màu đen chợt xuống làm lộ ra làn da đầy vết đỏ khiến Chúc Hạ Dương nhìn thấy mà thấy hơi buồn nôn.
"Chỉ ít ngày nữa là vết thương của nàng ấy sẽ rữa đến xương tủy, mãi mãi biến mất."
Mặc dù Chúc Hạ Dương không tin những đánh giá của Thị Huyết đế về Dạ Minh, nhưng mà cô gái trước mắt này thật sự gặp nguy hiểm.
Hơn nữa cùng là phái nữ, Chúc Hạ Dương hiểu vẻ ngoài có ý nghĩa thế nào với một cô gái, dù là đàn ông nếu rơi vào hoàn cảnh này cũng sẽ không có cách nào đối mặt.
"Tôi có thể giúp ngài nói với Dạ Minh, xem anh ấy có muốn giúp các người không."
"Không được." Thị Huyết đế nói chắc như đinh đóng cột: "Hắn chắc chắn sẽ không giúp ta, chỉ cần cô nhắc đến tên của ta, hắn sẽ lập tức đổi thái độ, ta cũng không biết sao ta lại đắc tội hắn, hắn lại hận ta như thế."
Thị Huyết đế nhẹ than một tiếng, cầm lấy tay của cô gái kia đưa đến bên mặt mình sau đó lại đặt xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương.
"Cô chỉ cần nhân lúc hắn không để ý lấy một chút máu đến một chút máu của hắn, hắn để ý cô như vậy, chắc chắn sẽ không so đo chuyện này, chuyện này với hắn mà nói chỉ là chuyện cỏn con."
Thấy Chúc Hạ Dương còn đang chần chừ, Thị Huyết đế giơ tay lên một cái, chỉ thấy quỷ sai dẫn cô gái kia đi xuống.
"Chuyện này đành nhờ cô vậy, ta đi trước, nếu như cô giúp ta làm xong chuyện này, ta sẽ giúp cô xử lý chuyện Lô Sênh bên này, chắc chắn không để nàng ta quấy rầy đến tình cảm của cô và Hằng Cổ đế."
Chúc Hạ Dương nhớ lại ảo giác trong động, nhất định là ám chỉ gì đó. Nếu như thật sự là vậy thì nữ quỷ đế tên Lô Sênh kia chắc chắn không chỉ xuất hiện do trùng hợp. Nếu như nàng ta có thể trở thành vách ngăn giữa tình cảm của mình và Dạ Minh, vậy người đàn ông trước mắt này thật sự có thể xử lý sao?
Thị Huyết đế biến mất trước mặt Chúc Hạ Dương, cô nhìn Huyết Ngưng trúc và trâm gỗ mà Minh Đại giao cho mình, bỗng Dạ Minh xuất hiện sau cô, giọng nói bất ngờ khiến cô giật mình, sau đó vội vàng bỏ đồ vào túi.
"Hai người đã ra, tốt lắm, mau đi gặp Diêm Vương."
Dạ Minh nói xong đỡ cô lên, Dư Diễn khiêng Mạc Thần đang ngủ mê man đi.
"Em cũng đã cứu Mạc Thần ra rồi, sao còn phải đến đó gặp Diêm Vương nữa?" Chúc Hạ Dương có hơi khó hiểu.
Dạ Minh kéo lấy tay Chúc Hạ Dương, tốc độ dưới chân tuy rất nhanh nhưng mà giọng nói lại không hề hoang mang.
"Âm giới là do Diêm Vương quản, em muốn đến âm giới đưa người đi thì phải nhận được sự đồng ý của Diêm Vương."
Chúc Hạ Dương gật đầu, hai người dẫn theo Dư Diễn đến điện Diêm La, hơn nữa Mạc Thần cũng đã tỉnh lại.
Dạ Minh và Mạc Thần đứng ở ngoài, Chúc Hạ Dương một mình đi vào trong điện.