Trên gương mặt Lan Khê Nguyệt vẫn nở nụ cười ngọt ngào, thân thể tuyệt diệu mềm mại như hoa hồng khiến người ta muốn bảo vệ.
Xích Ý vẫn đang tìm kiếm hình ảnh cô gái này trong đầu, anh ta dám chắc mình nhất định đã gặp cô ta ở đâu rồi.
"Anh Ninh, em biết là anh không nhớ em, nhưng mà em chưa từng quên anh." Lan Khê Nguyệt cười nhìn Ninh Khanh Nam, ánh mắt rất nồng cháy.
Mà Ninh Khanh Nam nhìn thoáng qua Xích Ý bên cạnh, rất ngại ngùng hơi lùi về sau, ái ngại nói: "Cô nương, tôi thật sự không quen cô, nếu thật sự là người quen cũ, cũng xin cô cho tôi chút thời gian để nhớ lại."
"Được, em cho anh thời gian, nhưng mà hy vọng anh có thể nhanh lên."
Lúc Lan Khê Nguyệt xoay người rời đi nhìn thoáng qua Xích Ý, ánh mắt cô ta chứa sự cao ngạo quen thuộc khiến Xích Ý lại càng cảm giác quen thuộc hơn.
"Sư huynh, huynh thật sự không quen cô gái đó sao? Đệ cảm thấy rất quen đó."
"Cô ấy nhận lầm người sao?" Ninh Khanh Nam nghiêm túc nhìn Xích Ý, mà xích ý lại vội vàng chối.
"Sao lại vậy, chẳng qua là đệ thấy hình như đã gặp cô ta ở đâu rồi."
Lan Khê Nguyệt đi xa, hai người cũng rời đi.
Lúc này ở địa ngục, Chúc Hạ Dương cầm hộp nhỏ trong tay giao cho Thị Huyết đế, sau đó nhìn Mạc Thần đang lơ lửng hạ từ trên cao xuống, cô tiến lên ôm lấy Mạc Thần vào lòng, sau đó nói với Thị Huyết đế.
"Ngài đã nói tôi giúp ngài lấy được đồ, ngài sẽ để chúng tôi đi."
"Yên tâm, Thị Huyết đế ta nói lời luôn nhất ngôn cửu đỉnh."
Thị Huyết đế nhìn vật trong tay, miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, sau đó vung tay lên một cái, cả hắn, Mạc Thần và Chúc Hạ Dương đều cùng nhau biến mất.
Vừa chớp mắt, nhìn nơi quen thuộc này, Chúc Hạ Dương đã kịp phản ứng lại, mình và Mạc Thần đã đi ra rồi, đây chính là cửa thứ nhất.
"Tiểu Hạ Dương, sao cậu lại đến đây, lẽ nào cậu cũng..."
"Không sao, cậu yên tâm, mình sẽ đưa cậu về dương gian." Chúc Hạ Dương nhìn Mạc Thần, nghiêm túc nói.
Mạc Thần hơi ngẩn ra sau đó nắm chặt lấy tay Chúc Hạ Dương, hôn nhẹ lên tay nói: "Cảm ơn cậu Tiểu Hạ Dương."
Anh ta biết mình cảm ơn thì cũng không thấm vào đâu so với việc Chúc Hạ Dương tự đến âm giới cứu mình, nhưng mà anh ta cũng chỉ có thể cảm ơn.
Mà trong lòng thì lại càng bị cảm động làm yên lòng.
Không phải là anh ta hối hận vì đã cứu Chúc Hạ Dương, dù mình có ở lại địa ngục hoặc là chuyển thế đầu thai thì anh ta đều không hối hận, nếu như để anh ta chọn lại một lần nữa, anh ta vẫn sẽ chọn như vậy.
Chỉ cần chết đi có thể đổi lại Chúc Hạ Dương, mọi thứ đều đáng giá.
Nhìn thấy Chúc Hạ Dương đứng trước mặt mình là điều kinh ngạc hốt hoảng mà anh ta không dám tưởng tượng.
Đúng vậy, là kinh ngạc hốt hoảng!
Anh ta thật sự nghĩ rằng Chúc Hạ Dương đã chết nên mới đến âm phủ, vậy thì anh ta sẽ rất đau lòng.
"Mạc Thần, mình hỏi cậu một chuyện trước."
"Cậu nói đi."
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Chúc Hạ Dương, vẻ mặt Mạc Thần cũng trở nên bình tĩnh, yên lặng chờ đợi câu hỏi của Chúc Hạ Dương.
Anh ta có vẻ như đã biết trước rằng đó sẽ là sự tra hỏi và phán quyết dành cho mình.
"Những gì cậu nói trước đó là thật sao?"
Không khí bỗng trở nên yên lặng, Chúc Hạ Dương có vẻ như có thể nghe được từng hồi tiếng kêu rên từ địa ngục truyền lên.
Mạc Thần ngừng một chút, sau đó cười ha ha, lại còn ôm lấy bụng, khoác một tay lên vai Chúc Hạ Dương, nhẹ nhàng vỗ hai cái.
"Tiểu Hạ Dương vẫn ngây thơ như vậy, sự thật là đồ ngốc này, Mạc Thần mình là trai đẹp nhà giàu, bên cạnh có nhiều chị gái bu quanh khiến mình chóng cả mặt."
Chúc Hạ Dương biết lúc này Mạc Thần chỉ đang nói đùa mà thôi, đang trốn tránh vấn đề của mình.
"Mình không giỡn với cậu, cậu nói thật đi."
"Mình đang nói thật đó." Mạc Thần cười nói, sau đó đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, thản nhiên nói: "Nếu không... vậy thì, cậu cảm thấy mình trả lời thế nào mới là thật chứ?"
Lời này không thể nghi ngờ là đang làm khó Chúc Hạ Dương, tên ngốc này, không biết cậu lại còn điêu như vậy.
Mạc Thần vẫn cười như trước, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Chúc Hạ Dương, không hề hoang mang có vẻ như đang chờ câu trả lời.
Mà Chúc Hạ Dương lại dùng tay nhẹ nhàng đánh anh ta một cái: "Mình hỏi lại một lần cuối cùng, mấy lời này có thật không?"
"Cậu thấy đó, bên cạnh bổn thiếu gia có nhiều người theo đuổi như vậy mà còn không ưng ai, sao có thể có hứng thú với một người vóc người khô quắt như cậu chứ?"
Mạc Thần vừa nói vừa liếc nhìn Chúc Hạ Dương từ trên xuống dưới khiến Chúc Hạ Dương có hơi tức giận nhìn anh ta, dáng vẻ giơ tay lên muốn đánh của cô rất đáng yêu.
Mà Mạc Thần lại vội vàng lùi về sau, nói: "Đừng tức giận đừng tức giận, tuy là dáng người cậu có hơi khô quắt, nhưng mà nhìn thật sự rất đẹp."
Chúc Hạ Dương rút lại nắm đấm, tuy là trừng mắt nhìn Mạc Thần nhưng mà khi nhìn thấy nụ cười nhạt trên môi anh ta, Chúc Hạ Dương không nhịn được lao đến ôm lấy anh ta.
Hai người đều không nói gì, Mạc Thần lẳng lặng dùng một tay ôm lấy Chúc Hạ Dương, tay kia xoa xoa đầu cô, xoa mấy sợi tóc bạc của cô.
Trước đây mái tóc của Chúc Hạ Dương là một mái tóc rất dài, dù bây giờ trông cô cũng rất xinh nhưng mà đó lại là minh chứng cho tất cả những chuyện cô đã trải qua.
"Thật tốt, mình lại có cậu lần nữa."
Chúc Hạ Dương cứ như rất sợ người trước mắt sẽ biến mất vậy, nghĩ đến trước đó mình tận mắt nhìn thân thể trong suốt của Mạc Thần ngày càng bay đi xa, lúc này cô quyết sẽ không buông tay.
Lúc Mạc Thần cố gắng chạm vào Chúc Hạ Dương nhưng bị thương cũng đã có suy nghĩ như vậy, có tâm trạng rất sợ người quan trọng biến mất trước mặt mình, muốn được níu thật chặt trong lòng bàn tay,
Lòng bàn tay anh ta sờ sờ lên mái tóc của Chúc Hạ Dương, rõ ràng hai thân thể đều rất lạnh lẽo nhưng cũng lại có vẻ rất ấm áp.
"Tiểu Hạ Dương, vậy là được rồi, mình thật sự rất hạnh phúc. Có một số việc, chỉ cần giống như bây giờ là được."
"Nhưng mà..."
"Dù cậu có biết câu trả lời, vậy cậu có phương án để giải quyết không, cậu làm sao sắp xếp vị trí cho mình và Dạ Minh?"
Chúc Hạ Dương thật sự không biết làm sao để sắp xếp cho hai người, đều là những người quan trọng mà cô không muốn mất đi.
Mình thích Dạ Minh, muốn ở bên anh ấy, nhưng mà Mạc Thần đã ở bên cạnh mình nhiều năm như vậy, đều quý giá như nhau. Nếu như câu trả lời của Mạc Thần giống như những gì hôm đó cậu ấy nói, vậy thì mình nên làm thế nào để đáp lại cậu ấy?
Từ chối, vậy nhất định Mạc Thần sẽ đau lòng, quan hệ giữa hai người cũng sẽ thay đổi không còn như trước. Chấp nhận, vậy mình sẽ vứt Dạ Minh đi đâu, trong lòng mình có thật sự vui vẻ không?
Vậy nên Mạc Thần không trả lời thật ra là đang suy nghĩ cho mình.
"Như vậy là đủ rồi, Tiểu Hạ Dương cậu nhớ rõ đây, Mạc Thần mình mãi mãi là anh trai cưng chiều yêu thương cậu, nếu có ai bắt nạt cậu thì mình nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu."
Chúc Hạ Dương gật đầu, chất lỏng trong suốt thấm ướt vai áo của Mạc Thần, cô hiểu là Mạc Thần đang dùng tấm lòng bị tổn thương để tác thành cho mình.
"Ôn chuyện xong chưa, ta vẫn còn chuyện chưa giải quyết xong."
Thị Huyết đế đột nhiên đi đến, hai người buông nhau ra nhìn hắn, vẻ mặt Chúc Hạ Dương trở nên nặng nề.