Ninh Khanh Nam biết người mà cô gái trước mặt mình nói đến này nhất định là mình, là mình khi còn nhỏ.
Nhưng mà trong ấn tượng của bản thân thật sự không có một người như vậy tồn tại.
"Anh Ninh, em là Nguyệt Nhi, anh thật sự..."
"Không nhớ rõ, chắc chắn là cô đã nhận nhầm người." Ninh Khanh Nam vội vàng ngắt lời Lan Khê Nguyệt, sau đó còn nói thêm: "Tôi có việc đi trước."
Dứt lời, Ninh Khanh Nam xoay người bước nhanh rời đi.
Nhìn bóng lưng của Ninh Khanh Nam, Lan Khê Nguyệt khẽ cười một tiếng, sau đó ánh mắt cháy lên lửa giận, đặt tay lên bên cửa, móng tay bén ngọn mạnh mẽ cào nát giấy trên cửa.
Tuy là đoán Ninh Khanh Nam không nhớ được mình, nhưng không ngờ là anh ấy quên mình một cách hoàn toàn như vậy.
Anh ấy tồn tại trong cuộc đời mình thời gian rất ngắn nhưng lại để lại ấn tượng sâu đậm như vậy, mà mình lại dường như chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy, không hề có bất cứ dấu vết nào.
Vậy xem mình là gì?
Lan Khê Nguyệt càng nghĩ càng không thể bình tĩnh, càng cảm thấy khó chịu và tức giận.
Mặc kệ Ninh Khanh Nam có quên mình không, cô ta nhất định sẽ không từ bỏ.
Thấy một tiểu đạo sĩ đi đến nói nhỏ với một tiểu đạo sĩ khác: "Đệ vội vội vàng vàng định đi đâu vậy?"
Tiểu đạo sĩ kia nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn, nhìn thấy có Lan Khê Nguyệt ở đó thì nhỏ giọng nói: "Thanh Vũ chân nhân bảo đi mời Hoàng sư phụ đến điện Thính Phong."
"Được, đệ mau đi đi."
Lan Khê Nguyệt và tiểu đạo sĩ kia nhìn nhau, trong lúc tiểu đạo sĩ kia đang định đi, Lan Khê Nguyệt đi chắn phía trước nói: "Tiểu sư phụ, tôi là bạn của Chúc Hạ Dương, cô ấy đưa thi thể của em trai tôi đến Linh Sơn, có phải là họ đã gặp chuyện gì không?"
Tiểu đạo sĩ kia thấy Lan Khê Nguyệt có vẻ rất lo lắng, xem ra cũng không giống người nói dối. Hơn nữa chuyện này cũng không nói với người ngoài, trừ người của Linh Vũ Quán ra thì không ai biết, hẳn cũng chỉ có người bên phía Chúc Hạ Dương biết.
Cô gái trước mắt này hẳn là bạn của họ.
"Cô gái đó đến âm giới, thân thể vừa mới được đưa ra khỏi rưng trúc Vô Hư, đang ở điện Thính Phong đó."
"Có thể đưa tôi đi xem không, tôi lo lắng cho cô ấy."
Tiểu đạo sĩ suy nghĩ một chút sau đó gật đầu, dẫn Lan Khê Nguyệt đi đến điện Thính Phong.
Trong điện Thính Phong, thân thể Chúc Hạ Dương đặt ở trong điện, trên đầu đốt một ngọn đèn dầu, sắc mặt cô tái nhợt, thân thể đã trở nên cứng ngắc.
Thanh Vũ rót chân khí của mình vào cơ thể của Chúc Hạ Dương, chỉ thấy một luồng khí vô hình bao phủ lấy thân thể Chúc Hạ Dương.
"Sư phụ, Chúc cô nương sao rồi?"
Ninh Khanh Nam đến điện Thính Phong, nhìn thân thể của Chúc Hạ Dương trước mặt, rất quan tâm lo lắng hỏi.
Vẻ mặt Thanh Vũ nặng nề, ông ấy cũng không biết làm sao.
"Tất cả phải xem số phận của cô ấy rồi."
Lan Khê Nguyệt đi theo tiểu đạo sĩ đến cách bên ngoài điện Thính Phong không xa, vốn định đưa Lan Khê Nguyệt vào nhưng lại bị một người khác kéo đi, không thể làm gì khác là để Lan Khê Nguyệt tự đi vào.
Lan Khê Nguyệt nhìn ba chữ "điện Thính Phong" lớn trên đầu, nghĩ đến lúc này linh hồn của Chúc Hạ Dương vẫn đang ở âm giới, chỉ còn lại mỗi thân thể, nếu vậy...
Khóe miệng Lan Khê Nguyệt cong lên nụ cười khiến người ta không rét mà run, đi vào bên trong.
Ở khúc quanh, bước chân vốn nhẹ nhàng của cô ta dừng lại, nghe cuộc đối thoại bên trong.
"Sư phụ, nếu Chúc cô nương không về được thì sao?"
"Không về được thì chỉ có thể ở lại âm phủ, ngay cả cơ hội chuyển thế cũng không có."
Ninh Khanh Nam liếc mắt nhìn Chúc Hạ Dương đang nằm trước mặt mình. Tuy là không quá thân thiết với cô, nhưng mà dù sao cô cũng không phải là người mà mình ghét, nếu như Chúc Hạ Dương thật sự không quay về thì trong lòng vẫn khó tránh được thương cảm.
Trước đó không biết Chúc Hạ Dương, sau khi trải qua chuyện của Dư Sanh mới biết Chúc Hạ Dương là một người rất có tình nghĩ, hơn nữa cũng rất có quy tắc.
Còn cả năng lực của cô nữa, nếu như cứ như vậy mà đi thì thật sự có hơi đáng tiếc.
"Nếu như khi ngọn đèn dầu này tắt mà họ vẫn chưa về thì chúng ta cũng đã cố gắng hết sức, đường này là do cô ấy chọn."
Thanh Vũ chân nhân nói xong, Xích Ý nhìn Chúc Hạ Dương nằm ở đó, nghĩ đến chuyện Chúc Hạ Dương đã từng cứu mình. Chúc Hạ Dương cũng xem như ân nhân cứu mạng mình, nếu là chuyện mình có thể giúp thì nhất định không từ chối.
"Chân nhân, chỉ có thể như vậy sao?"
Thấy Thanh Vũ gật đầu, Ninh Khanh Nam vỗ vai Xích Ý: "Đừng lo lắng, Chúc cô nương nhất định không sao, chúng ta bảo vệ tốt thân thể của cô ấy, đừng để ngọn đèn này tắt, họ nhất định sẽ quay về."
Nghe thấy giọng nói của Ninh Khanh Nam, Lan Khê Nguyệt siết chặt hai tay, sau đó xoay người đi mất.
Nghĩ đến thái độ của Ninh Khanh Nam với mình và thái độ với Chúc Hạ Dương, lòng cô ta càng nghĩ càng không thể bình tĩnh được.
"Anh Ninh là của Lan Khê Nguyệt tôi, ai cũng không thể cướp được anh ấy đi."
Trong lòng Lan Khê Nguyệt thầm nghĩ, hai mắt cứ như rực lửa có thể đốt cháy hết những thứ mà cô ta chán ghét.
Lúc Hoàng Chi Phong đến điện Thính Phong, nhìn thân xác của Chúc Hạ Dương như có vẻ gì đó suy nghĩ. Thanh Vũ đứng bên cạnh nói: "Vốn tưởng rằng cô ấy không chịu nổi sẽ hồn phi phách tán, lại không ngờ là sinh hồn của cô ấy có thể rời khỏi cơ thể đến âm giới, mà thân thể thì ở lại trong động. Hơn nữa núi băng trong động đều là hơi thở của Chúc Hạ Dương, cô ấy vậy mà lại có sức mạnh như vậy, có thể đóng băng cả dung nham địa ngục."
Thấy Hoàng Chi Phong không lên tiếng trả lời, Thanh Vũ còn nói thêm: "Có thể đóng băng dung nham địa ngục, những ác quỷ vẫn quanh quẩn muốn phá vỡ phong ấn cũng không thấy đâu. Trong động có một sức mạnh to lớn kinh hoàng không thể tưởng tượng, mấy ác quỷ muốn đi từ động đó để thoát khỏi âm giới cũng không dám lại gần sơn động đó nữa."
"Sợ rằng cô ấy còn có thể làm được rất nhiều chuyện mà chúng ta không nghĩ đến."
Sau khi Hoàng Chi Phong nói thì kéo tay Ninh Khanh Nam đi đến, đặt tay mình và Ninh Khanh Nam lên trán của Chúc Hạ Dương, một vầng sáng trắng xuất hiện bao phủ cơ thể ba người.
Ban đầu Ninh Khanh Nam cũng không biết tại sao Hoàng Chi Phong lại làm vậy, nhưng mà anh ta rất nhanh đã hiểu được.
Mình có thể thấy được kiếp trước và kiếp này của tất cả mọi người, kể cả Thanh Vũ chân nhân, nhưng mà chỉ có của mình và Chúc Hạ Dương là trống rỗng.
Sư phụ chưa bao giờ chịu nói với mình là tại sao, có vẻ ông ấy cũng không biết. Ninh Khanh Nam cũng đã thử nghĩ nhưng mà vẫn chưa nghĩ kỹ.
Mà lúc này nhìn hình ảnh và cảnh tượng mơ hồ trước mắt, Ninh Khanh Nam cảm giác đầu mình như phình to lên, muốn tách ra nhưng lại không khống chế được.
Chân mày Hoàng Chi Phong khẽ nhíu một cái, có vẻ như là cảm nhận được gì đó.
Một giây sau, ông ấy buông tay Ninh Khanh Nam ra, bỏ tay ra khỏi trán Chúc Hạ Dương, đưa mắt nhìn Thanh Vũ.
Thanh Vũ không hỏi, Hoàng Chi Phong cũng không nói, hai người cứ như không cần nói cũng có thể hiểu được ý của đối phương.
Nửa canh giờ sau, lúc Ninh Khanh Nam và Xích Ý đi qua điện, Lan Khê Nguyệt đang đứng cách đó không xa nhìn hai người.
Ninh Khanh Nam nhìn thấy Lan Khê Nguyệt từ xa bèn theo bản năng muốn né tránh.
"Sư huynh, huynh sao vậy?"
"Không sao..."
Ninh Khanh Nam còn chưa nói xong thì đã nghe một tiếng gọi anh Ninh ở rất xa truyền đến khiến bước chân của anh ta cứng lại.
Xích Ý nhìn Lan Khê Nguyệt đang chầm chậm đi đến, luôn có cảm giác rất quen, nhưng mà trong chốc lát không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.