Mặc kệ là có tìm được người đó hay không, quan trọng nhất lúc này điều quan trọng nhất là lấy được thứ mình cần, nhanh chóng đưa Mạc Thần về.
Còn chuyện này, chỉ cần Minh Đại giúp mình, vậy thì mình cũng nhất định phải tìm kiếm khắp nơi để tìm kiếm người đó giúp nàng.
"Dù thế nào thì cô cũng đã đợi ở đây lâu như vậy, chúng ta đều muốn có hy vọng không phải sao?"
Chúc Hạ Dương thấy Minh Đại có vẻ chần chừ bèn vội vàng nói: "Người đó tên họ là gì, hoặc là có vật gì có thể khiến nàng vừa nhìn đã có thể nhớ đến cô không?"
Nhìn thoáng qua cây trâm trên đầu Minh Đại, Chúc Hạ Dương lặng lẽ nuốt nước miếng một cái.
Bây giờ mình thật sự giống một con sói đói khát đã lâu, ra tay trước, nhìn cô gái trước mặt chằm chằm.
"Cô thật sự có thể giúp ta tìm nàng sao?"
Minh Đại nghiêm túc nhìn Chúc Hạ Dương, ánh mắt dường như đang nói cho cô biết, nếu không tìm được nàng ấy, nếu dám lừa mình thì nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Minh Đại tháo cây trâm gỗ trên đầu xuống, sau đó lưu luyến không nỡ giao cho Chúc Hạ Dương.
"Tên nàng ấy là Vân Xử, nàng mất sớm, nhìn trẻ tuổi hơn ta, vẻ ngoài rất xinh đẹp, đặc biệt có một đôi môi rất quyến rũ, rất dễ nhận ra."
Chúc Hạ Dương gật đầu, những ác quỷ bên cạnh nghe Minh đại kể chuyện khóc hết nước mắt trái lại có vẻ lo lắng, nhắc nhở: "Ngươi đừng để bị lừa, nếu như sau khi cô ta quay về quên mất chuyện của ngươi, thậm chí là lừa ngươi chỉ để quay về thôi, vậy cũng không xong."
Minh Đại nghe thấy nhóm ác quỷ nhắc nhở, ánh mắt nhìn Chúc Hạ Dương có vẻ bất an, sau đó thấy vẻ quyết tâm của Chúc Hạ Dương thì cũng không nghi ngờ nữa.
"Ta sẽ tin cô, xin cô nhất định cố gắng hết sức, giải quyết mối bận lòng của ta về nàng."
Chỉ một lát sau, Chúc Hạ Dương cầm trong tay một cái hộp nhỏ hình chữ nhật ra khỏi tháp luyện quỷ, nhìn sơn động nham thạch nóng chảy giống hệt như ở trong rừng trúc Vô Hư, cô nhớ đến con sông băng trước khi mình hôn mê.
Mình chắc chắn sẽ phải đi qua nham thạch nóng này, nhưng mà trước đó có thể tạo ra một dòng sông băng, vậy lần này tất nhiên cũng sẽ tìm được cách để đi lại lần nữa.
Mà lúc này, trước cửa Linh Vũ Quán xuất hiện một cô gái, cô gái đứng trước cổng sau núi nói chuyện với người giữ cửa xong thì chỉ thấy người đó đi vào thông báo.
Tuy là Linh Vũ Quán xây dựng ở nơi rừng sâu núi thẳm để tránh người đời đến, nhưng mà cũng không từ chối những người thành tâm trèo đèo lội suối đến thăm.
Mà Lan Khê Nguyệt lại đến thắp hương cầu nguyện.
Cô ta được một tiểu sư phụ dắt vào trong, đến trước đại điện của đạo quán, tiểu đạo sĩ rời đi, Lan Khê Nguyệt thì quỳ gối xuống, chắp hai tay thật sự đúng là đang cầu nguyện gì đó.
"Đại sư huynh, Thanh Vũ chân nhân tìm huynh."
"Được, đa tạ sư đệ."
Nghe được phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, Lan Khê Nguyệt bỗng quay đầu lại, nhìn thấy người mà cô ta vẫn hằng mong nhớ, cô ta có vẻ không khống chế được mình, lập tức lao đến.
Ninh Khanh Nam đi vào trong điện, anh ta nhìn thoáng qua Lan Khê Nguyệt quỳ dưới đất, rất lạnh nhạt thu dọn vài thứ, sau đó đi ra ngoài.
Trong lòng Lan Khê Nguyệt mất mát muốn chết, nhưng mà cô ta biết mình và anh ta đã xa nhau nhiều năm như vậy, anh ta không nhớ rõ cũng là điều bình thường.
Cô ta cứ an ủi mình như vậy hết lần này đến lần khác, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
"Tiểu sư phụ, đợi một lát."
Lan Khê Nguyệt vội vàng chạy đến, trong khoảnh khắc mà Ninh Khanh Nam quay đầu lại kia, cô ta hụt chân ngã xuống đất.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Ninh Khanh Nam bước một bước thoáng xuất hiện, đỡ Lan Khê Nguyệt dậy.
"Cô nương cẩn thận!"
Lan Khê Nguyệt nghe được giọng nói của người mà mình đã nhớ thương mười năm, mạnh mẽ lại dịu dàng, cứ như là gió xuân thổi vào lòng cô ta.
Khoảnh khắc ngước mắt lên bốn mắt nhìn nhau, sự dịu dàng trong lòng Lan Khê Nguyệt như dâng trào nhưng cũng như vỡ vụn, cảm giác mãnh liệt này khiến cô ta muốn ôm người trước mắt vào lòng, muốn khóc hết một lần cho thỏa sự nhớ nhung và chua xót thời gian qua.
Nhưng cô ta cũng rất kích động, mười năm rồi, ngày mà cô ta chờ cũng đã đến.
"Cô gái, cô không sao chứ?"
"Không sao, cảm ơn anh."
Lan Khê Nguyệt cười khẽ, nụ cười yếu ớt nhưng ngọt ngào trên gương mặt tươi trẻ nhìn rất xinh đẹp khác hẳn ngày thường.
Đây là sự nhọt ngào vô ý để lộ của thiếu nữ.
Ninh Khanh Nam buông cô ta ra, nhìn cô gái trước mắt, anh ta có hơi ngại ngùng.
Trước khi lên núi, bản thân cũng không chủ động tiếp xúc với người khác, sau khi lên núi mới từ từ mở lòng, nhưng cũng chỉ là nói chuyện nhiều với các sư huynh đệ.
Mà với con gái, không phải mỗi mình, sợ là tất cả các sư huynh đệ trong đạo quán khi nói chuyện với con gái đều sẽ không được tự nhiên.
"Cô nương đi đứng cẩn thận, tiểu đạo cáo từ trước."
Ninh Khanh Nam nói xong quay người muốn đi, lại bị Lan Khê Nguyệt nắm lấy ống tay áo rộng thùng thình.
"Anh... không nhớ em sao?"
Ninh Khanh Nam cảm thấy không hiểu gì, anh ta không hề có ấn tượng gì với cô gái trước mặt, cũng không biết sao cô ta lại hỏi mình như vậy, chẳng lẽ là nhận nhầm người?
"Hẳn là cô đã nhận nhầm người rồi, không biết..."
"Em không nhận nhầm!" Giọng nói của Lan Khê Nguyệt vừa chắc chắn lại có lực khiến Ninh Khanh Nam ngạc nhiên.
"Em mới không nhận nhầm, sao anh lại không nhớ ra em, tại sao?"
Trong khoảnh khắc Lan Khê Nguyệt ngẩng đầu lên, Ninh Khanh Nam nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của cô ta, nhất thời luống cuống tay chân.
Vốn đã không biết phải đối xử nóng lạnh thế nào với phái nữ, lúc này cô gái này lại khóc sướt mướt, nếu như bị đồng môn hiểu lầm thì phải làm thế nào?
"Cô gái, cô thật sự nhận nhầm người rồi."
Ninh Khanh Nam kéo ống tay áo mình ra khỏi tay của Lan Khê Nguyệt, sau đó lập tức lùi về sau mấy bước, cách xa cô ta.
Lan Khê Nguyệt cảm thấy một cảm giác đau đớn ập đến, nhìn cảnh tượng trước mắt này có hơi nực cười.
Dù bất cứ ai chạm vào mình thì mình đều thấy khó chịu, nhưng mà Ninh Khanh Nam chạm vào thì lại không.
Dù vừa rồi mình và anh ấy có tiếp xúc tay chân, nhưng mà trong lòng không hề có cảm giác khó chịu, bởi vì anh là Ninh Khanh Nam.
Nhưng mà...
Thật ra là một Ninh Khanh Nam hoàn toàn không nhớ rõ mình.
Mười năm qua, dù ngay cả tên anh mình cũng không biết nhưng vẫn nhớ rõ anh mười năm, đặt anh ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, nhưng mà lại dẫn đến cảnh tượng trước mắt này.
"Anh thật sự không nhớ em sao?"
"Lần đâu gặp cô, tiểu đạo thật sự không quen cô nương."
"Hừ..." Lan Khê Nguyệt cười lạnh một tiếng, siết chặt hai đấm, sau đó lại buông ra, gương mặt nhăn lại sau đó lại trở lại vẻ mềm mại kia.
Cô ta biến ảo bước lên mấy bước, mà Ninh Khanh Nam lại lùi về phía sau mấy bước.
"Mười năm trước có một bé gái luôn đi theo sau anh gọi anh Ninh, luôn hy vọng anh chơi với cô bé, nói chuyện thêm với cô bé vài câu. Nhưng mà anh lại chẳng bao giờ chơi đùa hoặc nói chuyện như những bạn nhỏ khác."