Mọi người vốn đều là hung thần tà ác, ai cũng muốn tranh đoạt một phần quyền thế, nuốt chửng kẻ khác để bản thân trở nên lớn mạnh. Nhưng mà trong tháp này có nhiều ác quỷ như vậy, lại không ai đụng ai, chẳng phải là vì kiêng kỵ điểm này sao?
Không có bất cứ ai dễ chọc, chọc giận ai cũng không có kết quả tốt.
Linh hồn trước mắt này quả thực rất hấp dẫn, nhưng lời này của Minh Đại cũng nhắc nhở những ác quỷ này: Người trước mắt này nói không chừng cũng là một người không dễ chọc, chọc giận sợ là sẽ chuốc phiền phức."
"Vậy thì giữ lấy đi."
Lão già đi mất, những ác quỷ khá cũng thi nhau tản đi, Chúc Hạ Dương nói cảm ơn Minh Đại, tự mình giới thiệu tên.
Minh Đại cũng xem như là ân nhân cứu mạng của mình rồi.
"Minh Đại, cô thật sự giống như bọn họ nói, vì không muốn chuyển thế nên mới đến đây sao?"
Chúc Hạ Dương và Minh Đại ngồi xuống, nhìn gò má trắng nõn của nàng, đôi mắt hờ hững dường như ẩn chứa nhiều điều hy vọng xa vời.
"Cô biết tại sao ta lại giúp cô không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì cô khiến ta nghĩ đến một người."
Tháo cây trâm gỗ trên đầu xuống, mái tóc dài xõa tung ra nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.
Nàng nhìn cây trâm gỗ, ánh mắt như ẩn chứa nỗi nhớ và bi thương vô tận.
Cây trâm nhất định rất quan trọng với nàng nhỉ?
"Nhóc con, vị trước mắt cô chính là một công chúa đấy, dù là dưới một người trên vạn người nhưng mà cũng phải chịu không ít khổ nạn, nếu không... cũng sẽ không vì trốn tránh chuyển thế mà chủ động xin được đến nơi lạnh lẽo âm u này."
"Đúng vậy, không ngờ đến là người khi còn sống không có nổi một người bạn có địa vị như tôi lại có thể đứng chung dưới một mái hiên với công chúa, nếu có thể thì kiếp sau tôi nhất định sẽ nhớ kỹ, cũng là có chuyện đáng để tự hào."
"Nói không chừng không thể có kiếp sau nữa."
Công chúa?
Lại còn chủ động đến đây?
Nhất định là có chuyện cũ.
Minh Đại ngẩn người nhìn cây trâm trong tay, giữa lúc Chúc Hạ Dương định mở miệng hỏi gì đó, nàng thản nhiên nói: "Mấy trăm năm này đều đã nghe hết chuyện cũ của mọi người, ta cũng thường muốn kể chuyện xưa của mình ra, nhưng nói chung là không thể vượt qua được giới hạn trong lòng mình, hôm nay ta sẽ thay đổi nói cho mọi người biết vậy."
Minh Đại vẫn nhìn vào cây trâm như trước, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cây trâm, mỗi một hành động đều tình cảm đến vậy.
"Năm đó tôi là một cô gái nhỏ bướng bỉnh, len lỏi trong khắp hoàng cung, rất hiu quạnh. Có một buổi chiều, hôm đó hoàng hôn thật là đẹp, cứ như toàn bộ hoàng cung đều được khoác lên một lớp vàng ánh mỏng. Chạy quanh một lúc ta cũng không biết mình đã đi đâu, sau đó bỗng thấy một cô gái không lớn hơn ta là mấy..."
Nghe chuyện của Minh Đại, tâm trạng của Chúc Hạ Dương càng nặng nề, cứ như cả thế giới đều đau lòng vì câu chuyện của Minh Đại.
Sự gặp gỡ giữa Minh Đại và cung nữ kia từ ban đầu đã không đúng, nhưng đó là là sự dịu dàng tốt đẹp nhất tồn tại trong lòng Minh Đại.
Chắc hẳn đối phương cũng vậy.
Minh Đại gặp gỡ cung nữ kia, ấm áp len lỏi vào tim của đối phương, trở thành sự tồn tại xinh đẹp nhất.
Hai người đều yêu đối phương, dù đây là một mối tình bị cấm cản không có tương lai, nhưng mà công chúa lại cho rằng với thân phận của mình, chỉ cần phụ hoàng và mẫu hậu yêu thương mình, nhất định sẽ tác thành cho mình. Nhưng chưa từng nghĩ mọi chuyện không tốt đẹp như mình vẫn nghĩ.
Cuối cùng, Minh Đại bị ép gả cho con trai của một vị tướng quân, bị ép chia cắt với cung nữ kia, hơn nữa còn là một chuyện bị người đời gièm pha.
Từ xưa đến nay, tình yêu cùng giới cũng khiến người ta cảm thấy nực cười như tình bạn khác phái vậy, thậm chí khiến người ta phản cảm.
Tình yêu giữa nam và nữ, sinh ra đời sau mới là tình yêu và quy luật được mọi người công nhận.
Đặc biệt là ở thời đại đó, thích người cùng giới, dù bạn có dũng cảm đối mặt với sự chê cười và mắng chửi của người đời thì cũng sẽ không có được cuộc sống mà mình muốn.
Sau khi chuyện giữa Minh Đại và cung nữ kia bị phát hiện, phụ hoàng mẫu hậu vẫn luôn cưng chiều nàng hết mực cũng không hề cố gắng làm theo yêu cầu của nàng, mà lại cố gắng giấu diếm sự thật với bên ngoài, hứa gả nàng cho một tên tướng quân cách hoàng cung rất rất xa.
Một cô công chúa nở mày nở mặt được hết mực cưng chiều như nàng không ngờ rằng số phận sẽ có sự thay đổi lớn như vậy.
Mà cô cung nữ kia cũng không ngờ là khó khăn lắm mới tìm được một người có thể khiến lòng mình ấm áp, sau đó lại phải bắt đầu một vòng xoáy đau khổ mới.
Số phận của hai người đều thay đổi.
Một năm sau, Minh Đại cũng không nhịn được nữa, nàng mặc kệ tất cả dù không nhận được bất cứ mệnh lệnh gì nhưng vẫn tự ý quay lại kinh thành, khi trở về hoàng cung nghe tin cung nữ kia đã chết, nàng khóc trọn một đêm.
Nàng hận, hận chính mình!
Nếu như không gặp nàng ấy, không thân thiết với nàng ấy như vậy, không nảy sinh tình cảm không nên có, tất cả đều bình an vô sự.
Nàng ấy cũng sẽ không bỏ mạng vì mình.
Minh Đại sớm nên nghĩ đến việc phụ hoàng mẫu hậu có thể đối xử với nữ nhi ruột thịt thương yêu hơn mười năm như vậy, sao lại có thể tuân thủ lời hứa với mình, chừa cho nàng ấy một con đường sống chứ?
Chúc Hạ Dương nhìn rõ Minh Đại đang ngồi bên cạnh mình, hai tay ôm lấy cơ thể mình, nước mắt từng giọt từng giọt một rơi xuống.
Cả người nàng đang run rẩy.
"Vậy tại sao cô lại chết? Tại sao lại muốn đến đây?"
"Bởi vì ta thật sự rất yêu nàng, mỗi ngày đều rất nhớ nàng, mấy năm sau bỗng bệnh chết. Dù là chuyển thế gì đó ta cũng không để ý, nhưng mà ta muốn biết nàng chuyển thế đến đâu, tuy là uống canh của Mạnh Bà, ai cũng không còn nhận ra ai, nhưng mà ta tin tưởng bọn ta nhất định có thể gặp lại nhau một lần nữa."
Trên gương mặt của Minh Đại nở nụ cười ngây thơ, có vẻ rất thỏa mãn.
"Vì thân phận của ta, sau khi vương tôn quý tộc chết thật ra cũng sẽ có một số đặc quyền, nên ta thỉnh cầu Diêm Vương cho ta xem nơi nàng chuyển thế, nhưng mà không có ghi chép về việc nàng chuyển thế, điều này chứng minh nàng vốn chưa hề đến Âm Giới, vốn chưa hề chuyển thế!"
"Chưa chuyển thế, vậy nàng vẫn còn ở dương gian!"
Nhiều năm như vậy, nhất định nàng đã hóa thành quỷ vật, bị thuật sĩ thu phục rồi cũng nên.
"Cô ở đây đợi nàng ấy lâu như vậy, nàng ở dương gian sớm đã hồn phi phách tán cũng khó nói."
"Không phải, ta không tin nàng đã không còn trên thế giới này nữa, ta nhất định sẽ đợi đến khi gặp nàng."
Hai mắt Minh Đại lóe lên vẻ kiên định, một lần nữa dùng trâm gỗ búi tóc lên.
"Lúc gặp cô khiến ta có cảm giác như lần đầu gặp nàng, cảm giác này rất quen thuộc."
Chúc Hạ Dương nói cho Minh Đại biết thân phận của mình, còn cả lý do đến tháp luyện quỷ này, Minh Đại và những ác quỷ ở đây đều rất kinh ngạc.
Mà Chúc Hạ Dương lại nắm lấy tay của Minh Đại, từ từ nói: "Tôi cần lấy được đồ, sau đó có thể đưa bạn mình quay về dương gian. Tôi là trừ tà sư, nói không chừng có thể giúp cô tìm nàng ở nhân gian."
"Tìm được sao..."
Tuy Minh Đại vẫn không muốn tin người mình yêu đã biến mất, nhưng mà nghe thấy Chúc Hạ Dương nói giúp mình tìm thì cũng cảm thấy là hy vọng xa vời.