Trong bóng tối, Chúc Hạ Dương nhìn sự u ám khiến mình lạnh run xung quanh, một lúc sau lại khiến cô cảm giác như mình rơi vào một nơi như hố lửa, cô tiếp tục đi về phía trước.
Đây là tầng thấp nhất của địa ngục, tháp luyện quỷ.
Trong tháp luyện quỷ này nhốt toàn là những con quỷ tội ác tày trời, là những ác quỷ ngay cả mười tám tầng địa ngục cũng không thể thanh tẩy được.
Chúc Hạ Dương bước chân vào bên trong, một cảm xúc bi thương dâng trào trong tim, không biết sao cô lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu, như là bị ai đó siết chặt khiến không thể thở nổi vậy.
Thị Huyết đế nói với Chúc Hạ Dương những ác quỷ ở đây đều có chấp niệm sâu sắc, không có cách nào hoàn toàn xóa bỏ những tạp niệm trần thế, bậy nên phải nhốt trong tháp luyện quỷ này để dùng thời gian và tinh lực trong tháp từ từ thanh lọc.
Dù vậy Chúc Hạ Dương có thể cảm nhận được không khí trong này còn đáng sợ hơn không khí ở địa ngục.
Chính giữa tháp có một ao nước, trong ao nước mọc lên một cái đầu rồng không ngừng phun nước ra ngoài tạo thành thác nước trắng xóa cao mấy trượng.
Nhìn nước chảy trước mắt, Chúc Hạ Dương bỗng cảm thấy trong lòng khó chịu, nước mắt vô thức rơi xuống.
"A Cửu, ta hận nàng! Kiếp sau bản quân nhất định phải đến tìm nàng."
Trong đầu bỗng hiện lên giọng nói của Linh Diễm, có vẻ như người đau đớn thừa sống thiếu chết kia đang đứng trước mặt Chúc Hạ Dương.
Thật ra đến lúc chết Linh Diễm vẫn không hề hận A Cửu, hắn mong chờ kiếp sau có thể gặp lại A Cửu một lần nữa, dùng thân phận hai người bình thường gặp nhau, sống cuộc sống mới.
Sau đó trong đầu Chúc Hạ Dương hiện lên từng hình ảnh, mỗi một hình ảnh đều khiến lòng cô đau đớn, không thể nào kiềm nén nỗi đau đớn không ngừng dâng trào trong lòng.
Bỗng nhiên có vẻ như cô thấy được bà nội.
Lâm Tam Cô đang ở trong một túp lều nhỏ, an tường nằm trên một chiếc giường cứ như là đang ngủ.
Chúc Hạ Dương mở miệng gọi vài tiếng nhưng không thấy trả lời, cô nhấc chân bước đến nhưng mà cả người cứ như bị thứ gì đó giữ lại, chân tay không thể nhúc nhích.
Lấy lại tinh thần nhìn lại, tay chân của mình đều bị khói đen bao phủ, trói chặt cứ như dây thừng, tạo thành hình chữ đại (大).
Sau đó chỉ thấy một đám ác quỷ hình dáng xấu xí xuất hiện, thi nhau vây quanh Chúc Hạ Dương, vươn những móng vuốt vừa nhìn đã khiến người ta khiếp sợ lên người cô.
Chúc Hạ Dương dùng hết sức muốn tránh thoát, nhưng mà những ác ma này vây quanh cô như vây quanh bữa ăn ngon, dù chỉ là không khí cũng không thoát ra được, muốn trốn càng là vọng tưởng.
Khi những móng vuốt sắc bén sắp đâm vào tim cô, chỉ thấy một bóng trắng bay ra, kéo cơ thể Chúc Hạ Dương ra khỏi đám ác quỷ.
Chúc Hạ Dương nhìn kỹ lại, trước mặt là một cô gái.
Cô gái này mặc quần áo màu trắng, tao nhã lạnh nhạt, lại không thể che giấu được vẻ cao quý xinh đẹp nhã nhặn trên người.
Nhìn trang phục của cô gái này là biết là người thời xưa, cử chỉ lời nói càng ưu nhã lịch sự.
"Thức ăn ngon như vậy, lẽ nào ngươi muốn ăn một mình hay sao?"
Luồng khí rơi xuống đất hóa thành hình dáng một ông lão lưng gù, râu ria lủn củn bạc trắng có vẻ như lâu rồi chưa được cạo. Những ác quỷ khác cũng đua nhau hiện hình, đen thùi lùi đứng trước mặt Chúc Hạ Dương.
"Ở đây mà các ngươi còn muốn làm chuyện ác, lẽ nào muốn không còn đường luân hồi, muốn mãi mãi ở lại nơi này sao?"
"Luân hồi sao?" Ông lão kia cười nói: "Đã vào đây, bọn ta đã không còn đường luân hồi.
Trước đó Chúc Hạ Dương vẫn chưa biết, nhưng sau cũng đã biết, những ác quỷ trong tháp này liều mạng cứ như là đã không còn đường lùi, bất cứ thứ gì cũng không để ý, không còn sợ gì nữa, không có bất cứ điều gì có thể ảnh hưởng đến quyết định của chúng.
Chỉ là ở một nơi đầy ác quỷ lại có một cô gái như vậy khiến Chúc Hạ Dương rất bớt ngờ.
Cô thấy cô gái bên cạnh đối mặt với cả đám ác quỷ như vậy cũng không hề có vẻ sợ hãi, trong lòng như được cổ vũ, nhưng mà cảm giác khó chịu đau thương vẫn chưa vơi đi.
Cô gái áo trắng có vẻ nhìn thấu suy nghĩ của Chúc Hạ Dương, từ tốn nói: "Những ác quỷ này giỏi nhất là nhiễu loạn tâm trí, bọn họ muốn khiến cô chìm trong đau khổ, dần dần đánh mất chính mình, không còn đường lùi."
Tháp luyện quỷ này là nơi tinh lọc ác quỷ, nhưng mà cô gái tóc bạc trước mặt này không hề có bất cứ hơi thở tà ác nào chứ đừng nói gì đến là ác quỷ, vậy sao lại đến đây?
Tuy nàng ta rất nghi ngờ nhưng mà lúc này vẫn chú tâm vào những ác quỷ trước mặt."
"Sức mạnh trên người kẻ trước mặt này có thể giúp chúng ta tăng cường đạo hạnh, còn có thể đối chọi với những tinh lực này, đầu thai chuyển thế cũng chả có gì tốt, cùng lắm chỉ là đến nhân gian một lần, chịu đượng đau khổ phiền não rắc rối, cũng chưa chắc đã tốt hơn ở trong tháp luyện quỷ này."
"Đúng vậy, tuy là ở đây bị hạn chế, nhưng mà những ác quỷ ngay cả mười tám tầng địa ngục cũng không tinh lọc được như chúng ta cũng không ai trêu chọc nổi, cũng xem như được tự do, cần gì lại phải đến nhân gian một lần nữa chứ?"
"Tuy là vậy nhưng Minh Đại ta quyết định bảo vệ cô gái này, chắc chắn sẽ không để các người làm tổn thương cô ấy."
Hóa ra cô gái áo trắng này tên là Minh Đại, tên rất dễ nghe.
Trong lòng Chúc Hạ Dương nghĩ vậy, cũng cảm thấy rất cảm động.
Mình chỉ mới gặp nàng lần đầu mà nàng lại bảo vệ mình nhu vậy, nếu không... chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
"Ngươi cần gì phải vậy chứ? Dù sao ngươi cũng vì không muốn chuyển thế mới đến đây, nếu như đối địch với chúng ta thì ngày tháng sau này của ngươi cũng không dễ chịu."
Một người đàn ông vẻ mặt hung ác đi ra, đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm Minh Đại.
Mặc dù mọi người đều là người chết, chỉ là một con quỷ ở âm giới, mọi thứ đều không quan trọng, nhưng mà ham muốn và tội ác vẫn chưa hoàn toàn biến mất, khi nhìn thấy đồ mà mình yêu thích thì vẫn không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần.
Minh Đại xinh đẹp, tóc vén nửa lên thật cao, những sợ tóc còn lại xõa ra như dương liễu vậy, mềm mại giữa không trung.
Trên tóc nàng gắn một cây trâm gỗ kiểu dáng đơn giản nhưng được trạm trổ rất cẩn thận.
"Ta vẫn muốn bảo vệ cô ấy."
Thái độ của Minh Đại rất chắc chắn, ánh mắt chứa ý hận, đưa tay kéo Chúc Hạ Dương ra sau mình.
Không biết tại sao từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô gái này, có vẻ như nội tâm đã lâu không gợn sóng của nàng lại nổi sóng.
Khiến nàng không thể nào dừng được trái tim rung động,
Cảm giác thuần khiết trên người cô gái này hệt như nàng năm đó.
Dịu dàng như lần đầu gặp gỡ dưới ánh chiều tà nơi gió thu thổi lá bay.
"Vậy hẳn mọi người cũng biết trên người cô ấy không có hơi thở tội ác, trái lại còn có chút màu trắng sáng, chẳng lẽ các người không cảm thấy tò mò tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây sao? Linh hồn có thể đi đến đây thì cũng không thể bị cắn nuốt."
Nghe Minh Đại nói vậy, những ác quỷ khác nhìn nhau, có vẻ như đang lo lắng điều gì đó.
Minh Đại nói không sai, những linh hồn đầy tội ác có thể sống sót qua sự dày vò của địa ngục cũng không yếu đuối đến mức đó, không phải có thể dễ dàng bị cắn nuopts, vậy nên mới xuất hiện cảnh tượng hòa thuận trong tháp luyện quỷ này.