Chúc Hạ Dương lờ mờ đoán được tại sao người phụ nữ này lại hận mình, bởi vì Dạ Minh.
Một người như Dạ Minh, dù có là quỷ thì có nhiều người thích cũng không có gì lạ.
Nhưng mà trước giờ Chúc Hạ Dương chưa từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ như trong phim cung đấu vậy, trở thành một người tranh giành đàn ông với người phụ nữ khác mà mình ghét.
Nghĩ đến đây thì thật đúng là có hơi kích thích đấy.
Lô Sênh nhìn đôi mắt màu trắng này, tuy nàng ta cũng không trực tiếp biết được chuyện trước kia giữa Dạ Minh và A Cửu nhưng mà cũng nghe được chút ít từ Thị Huyết đế, đôi mắt màu trắng này khiến nàng ta càng nhìn càng thấy chói mắt.
Nó lúc nào cũng như đang nhắc nhở mình cô gái trước mặt này kiếp trước có khúc mắc với Hằng Cổ đế.
Hơn nữa trước đó dù trong lòng mình biết rõ mình rất thích Hằng Cổ đế, nhưng mà mình vẫn có lý trí vui vẻ là một người đi thích người khác.
Thích không nhất định phải có được, lặng lẽ chờ đợi không phải là điều không thể.
Nhưng không biết vì sao nàng ta ngày càng không khống chế được trái tim mình, không khống chế được suy nghĩ của mình.
Giống như lúc này.
Ra tay với một cô gái cả người đầy vết thương, thật không hợp với tác phong trước nay của mình.
"Đêm khuya 20 năm trước, đứa bé được giải cứu thoát khỏi tay vạn quỷ kia chính là cô sao?"
Từ hơi thở trên người này và thái độ coi trọng của Hằng Cổ đế lúc đó thì vừa nhìn đã biết, từ đầu Hằng Cổ đế đã dự định ở bên cạnh bảo vệ cô ấy, bảo bệ người con gái mà anh yêu chuyển thế.
"Cảm ơn ơn cứu mạng 20 năm trước của các vị quỷ vương." Khóe miệng Chúc Hạ Dương vẫn luôn cười cười.
Lô Sênh cười nhạt sau đó đứng dậy vung tay lên, chỉ thấy cả người Chúc Hạ Dương cũng thẳng tắp giữa không trung.
"Rõ ràng ta càng hiểu hắn hơn cô, ta luôn một mực từ phía sau lẳng lặng yêu hắn, nhưng vì sao hắn lại chọn cô?"
"Cô đi mà hỏi Dạ Minh..."
"Hừ." Lô Sênh hừ lạnh một tiếng tiếp tục nói: "Ta biết chuyện kiếp trước của cô và hắn, vậy thì cô cũng chỉ là một thế thân mà thôi, hắn chỉ đang tìm một cái bóng mà thôi."
Thấy Chúc Hạ Dương nhắm hai mắt, Lô Sênh còn nói thêm: "Dựa vào dáng vẻ lúc này của cô, hôm nay cô chẳng những không cứu được bạn mình, còn phải bỏ mạng ở đây, nhưng mà..."
Lô Sênh áp sát vào bên tai Chúc Hạ Dương, hơi thở lạnh lẽo phà vào tai cô:
"Ta có thể giúp cô!"
"Sao? Vậy cô muốn giúp thế nào?"
"Cô đi chết đi!"
Thấy Chúc Hạ Dương bình tĩnh nhìn mình, Lô Sênh cười khẽ một tiếng nói: "Đùa thôi, cô chết thì sẽ không vui nữa rồi."
"Cô rất mong tôi có thể chết đi, nhưng mà dù tôi có chết thì Dạ Minh vẫn sẽ không thích cô, cô vẫn không chiếm được anh ấy."
Lô Sênh vẫn giữ vẻ ưu nhã trên gương mặt, nàng ta cũng không muốn mất khống chế như ban nãy.
"Chúng ta cá cược đi, xem hắn yêu cô hay là chỉ xem cô là cái bóng!"
"Dựa vào đâu mà tôi phải cược với cô?"
"Cô cảm thấy bây giờ cô còn có sự lựa chọn sao?" Thị Huyết đế đi lên trước, đầu ngón tay xuất hiện thêm một ngọn lửa.
Trên mặt Chúc Hạ Dương vẫn không có vẻ e ngại, trái lại rất bình tĩnh, chỉ là cơn đau nhức từ cơ thể truyền đến khiến cô khó có thể chịu được.
"Nếu như các người dám làm gì tôi, Dạ Minh nhất định sẽ không bỏ qua cho các người."
"Cô rất tự tin nhỉ?"
Thị Huyết đi đến bên cạnh ls, rất dịu dàng nói: "Ở đây giao cho ta, nàng cũng đã thấy cô ta, chuyện sau đó cứ giao cho ta."
Lô Sênh nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương, sau đó gật đầu: "Ngài cũng đừng quá tay."
"Yên tâm."
Nhìn Lô Sênh rời đi, Thị Huyết đế thay đổi sắc mặt, đưa ngón tay lạnh như băng sượt qua gò má của Chúc Hạ Dương.
Trên mặt Thị Huyết đế nở nụ cười khiến người ta không đoán ra hắn ta có ý gì, nhìn cực kỳ giống một con hổ cực kỳ xinh đẹp, nói không chừng một giây sau lập tức có thể trở nên đáng sợ, nuốt trọn con mồi không hề có sức phản kháng trong tay.
Hắn khẽ thở dài, lạnh lùng nói: "Nhìn dáng vẻ của cô bây giờ, nhất định là không thể đến tầng địa ngục thứ bảy rồi. Ta nghĩ so với việc cô có thể sống hay không, có lẽ cô quan tâm đến khả năng sống của người bạn kia hơn nhỉ?"
Không thể ngờ Thị Huyết đã đâm trúng tim đen của Chúc Hạ Dương.
Hắn nói không hề sai, đôi bàn tay nhỏ của Chúc Hạ Dương siết chặt. Mình thật sự nghĩ như vậy, nhưng mà dù thế nào cũng không thể bị tên trước mắt này đoán ra được.
Nhưng mà ở một nơi như thế này, dù mình có kỹ năng thì bây giờ cũng chỉ là một hồn phách mà thôi, ở một nơi giam giữ hồn phách thế này, cũng biết sợ.
Muốn giả làm sói vẫy đuôi cũng không được.
Nếu như Dạ Minh ở đây thì tình hình đã khác nhỉ?
"Xem ra là ta đã đoán đúng, vì có thể cứu được bạn cô, ta muốn làm một giao dịch với cô, ta nghĩ cô sẽ cảm thấy hứng thú."
"Ta sẽ không làm bất cứ giao dịch gì với một con sói."
"Ôi ôi..." Thị Huyết đế cười lạnh một tiếng: "Đừng lo lắng, vì bạn của mình, cô sẽ cảm thấy dao động trước đề nghị của ta."
Chúc Hạ Dương trừng mắt nhìn hắn, từ trên xuống dưới cả người mình thì cũng chỉ có đôi mắt này có thể thể hiện được sự bất mãn mãnh liệt của mình.
"Ta có thể đưa cô đến tầng thứ bảy, thậm chí có thể giúp cô đưa người bạn kia ra khỏi địa ngục!" Thấy Chúc Hạ Dương có chút biểu cảm rung động, Thị Huyết đế cười đắc ý: "Nhưng mà cô cũng cần giúp tôi một việc."
Không lâu sau, Chúc Hạ Dương và Thị Huyết đế cùng xuất hiện ở tầng địa ngục thứ bảy, nhìn từng quỷ hồn kêu la thảm thiết trước mặt và những linh hồn bị tinh lọc những dục vọng và tà niệm ra ngoài, những thứ này sẽ trực tiếp được đưa đến động Tụ Tà, hình thành kẻ giống như Yêu Ma thứ hai vậy.
Đi theo sát phía sau Thị Huyết đếm, lúc này cơ thể Chúc Hạ Dương được bao phủ bởi một quầng sáng màu đỏ, cảm giác khó chụy cũng biến mất. Đi thẳng về phía trước, nhìn thấy bóng người bị treo trên sợi dây giữa không trung, Chúc Hạ Dương vội vàng lao đến, lại bị đánh văng ra.
"Mạc Thần!"
Chúc Hạ Dương đứng cách một lớp màng vô hình như là một tấm thủy tinh vô cùng kiên cố ngăn cản giữa cô và Mạc Thần.
Mạc Thần từ từ ngẩng đầu lên, mở hai mắt nhìn Chúc Hạ Dương, sau đó khóe miệng nhẹ nhàng cười cười.
"Vậy mà mình còn có thể nằm mơ, thật sự là nhớ tiểu Hạ Dương đến điên rồi."
"Mạc Thần, mình là Tiểu Hạ Dương, mình chính là tiểu Hạ Dương, mình đến tìm cậu." Chúc Hạ Dương dùng hết sức la lớn, mong là Mạc Thần lại liếc mắt nhìn mình lần nữa.
Bên tai Mạc Thần vang lên giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau, anh ta ngẩn cả ra.
Sao có thể chứ?
Mình đang ở địa ngục cơ mà, còn Chúc Hạ Dương lại đang ở nhân gian, sao hai người có thể gặp nhau?
"Tiểu Hạ Dương, sao cậu lại..."
"Mạc Thần, cậu yên tâm, mình nhất định sẽ cứu cậu về."
Chúc Hạ Dương không nghe những lời bảo cô quay về của Mạc Thần, cô xoay người đi đến bên cạnh Thị Huyết đế: "Ngài thả cậu ấy, tôi sẽ giúp ngài."
"Biết tại sao cậu ta lại ở đây không? Không phải vì lúc còn sống cậu ta đã làm chuyện tội ác tày trời gì." Thị Huyết đế sát vào tau Chúc Hạ Dương, cứ như là đang gây hấn.
"Là ta đưa cậu ta đến đây, ta biết cô nhất định sẽ đến cứu cậu ta."
"Ngươi..."
Hai tay Chúc Hạ Dương siết chặt thành nắm đấm, biết được người trước mặt đưa Mạc Thần đến đây, khiến cậu ấy chịu nhiều khổ sở như vậy, ý hận trong lòng cô càng đậm. Nhưng mà cô không thể ra tay với hắn, cũng không có cách nào đối phó với hắn như với Túc Âm ở dương gian.
Vì để có thể đưa Mạc Thần về, lúc này bản thân chỉ có thể nhịn.