Nhận được điện thoại của Nhiếp Chi Dư, tuy là trong lòng Tiểu Dương không hề muốn, nhưng dù sao bây giờ mình cũng là cấp dưới của gã ta, lại không thể không đi, tuy trong lòng rất ấm ức nhưng mà vẫn đi đến cửa nhà của Nhiếp Chi Dư.
Lưu Nhất Thiên thật sự bị thương rất nặng, vì trước đó mình vẫn đi theo Lưu Nhất Thiên, hơn nữa trước khi đi Chúc Hạ Dương đã đến tìm mình, dăn mình phải để ý Lưu Nhất Thiên, đảm bảo an toàn cho ông ấy. Vậy nên khi mình có thời gian thì nhất định sẽ đến bệnh viện thăm ông ấy, bình thường cũng có người ẩn núp ở bệnh viện giám sát.
Dù không hiểu ý của Chúc Hạ Dương lắm, nhưng mà anh ta tin tưởng Chúc Hạ Dương.
Mà sau khi Nhiếp Chi Dư ngồi được lên vị trí của Lưu Nhất Thiên xong thì cũng không hề tích cực như lúc tranh công với Lưu Nhất Thiên, ngày nào cũng không thấy bóng dáng đâu.
Tiểu Dương mở cửa ra, sau khi tháo giày đặt ở cửa thì đi vào phòng.
Lấy quần áo trong tủ ra xong, lúc ra cửa lại thấy mắc vệ sinh, bèn đặt quần áo tủ giày trên cửa, xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Rèm cửa nhà Nhiếp Chi Dư luôn kéo kín, không để lọt chút ánh sáng nào, hơn nữa còn có mùi kỳ lạ khiến trong lòng Tiểu Dương có một cảm giác kỳ quái.
Nhiếp Chi Dư này không phải là mua trúng nhà ma rồi chứ, nếu không... sao nhà này lại có cảm giác đáng sợ như vậy.
Quên đi, vẫn nên nhanh chóng đi thôi.
Tiểu Dương đi đến cửa cúi đầu mang giày, tay lại làm rơi quần áo xuống nền nhà, rơi đầy ra đất.
"Mẹ kiếp, đúng là đen đủi."
Mang giày xong, Tiểu Dương không thể làm gì khác là mở đèn ngồi xổm xuống nhặt quần áo.
Nhìn quần lót màu đỏ rơi ở góc cửa, trong lòng Tiểu Dương chửi tục một hồi.
Mình dù gì cũng là một người cảnh sát, sao lại đến mức phải đi nhặt quần lót thế này?
"Nhiếp Chi Dư, đợi đội trưởng Lưu khỏe lại, nhất định phải giẫm ông xuống."
Tiểu Dương oán giận đưa tay nhặt quần lên, một đồ vật màu đen khác đập vào mắt.
Anh ta nhặt đồ dưới đất lên, khi nhìn thấy chữ số đó, trong lòng ngẩn ra.
Sao thứ này lại xuất hiện ở đây... Lẽ nào?
Tiểu Dương vội vàng cất nó vào túi quần của mình, sau đó rời khỏi nhà của Nhiếp Chi Dư,
Chúc Hạ Dương đang ở tầng địa ngục thứ năm cố nén sự khó chịu trên người, khó khăn đi từng bước một về phía trước.
Vô số lần cô đã cảm nhận mình không thể tiếp tục kiên trì được nữa, cô cảm thấy có vẻ như mình thật sự phải nằm lại đây, hoặc là linh hồn sẽ tan biến mất.
Nhưng mà cô vẫn không muốn từ bỏ.
Sau đó, chỉ thấy Chúc Hạ Dương nằm sắp trên mặt đất, cảm giác nóng bỏng cứ như muốn chiên cô thành thịt chiên vậy.
Một giây sau, Thị Huyết đế và Lô Sênh xuất hiện trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào cô cứ như đang nhìn một sinh vật nhỏ nực cười.
Chúc Hạ Dương không để ý đến bọn họ, vẫn bò về phía trước như cũ, hai tay đã đầm đìa đầy máu, móng tay cũng lung lay sắp gãy.
Tuy là khi thấy Lô Sênh cô rất ngạc nhiên, nhưng mà cô không thể thể hiện ra ngoài.
"Cô là Chúc Hạ Dương, là cô gái có thể được Hằng Cổ đế thích?"
Chúc Hạ Dương không để ý đến nàng ta, một giây sau, trên đầu bỗng đau đớn, mái tóc bạc bị Lô Sênh nắm vào tay, bỗng kéo về phía trước.
Ngẩng đầu nhìn người ngồi xổm trước mặt mình, nhìn ánh mắt hung dữ mà nàng ta nhìn mình, vẻ mặt cô vô cùng lạnh lùng bình tĩnh.
"Xin lỗi, ta vốn không muốn làm như vậy." Lúc Lô Sênh buông tóc Chúc Hạ Dương ra, ánh mắt vô cùng thờ ơ, lẳng lặng nhìn Chúc Hạ Dương.
"Nhưng mà ta không nhịn được, cô biết không?"
"Có thể nhịn được hay không đều là suy nghĩ của cô, cô không cần nói cho tôi biết."
"Cô biết không, ánh mắt này của cô khiến ta thấy rất giận."