Nhìn những người vô tội bị cuốn vào trong, trong lúc khẩn cấp Chúc Hạ Dương vung tay lên, chỉ thấy những mắt xích xương một từ từ bay ra, bao vây lấy Túc Âm trong không trung.
Túc Âm lại không hề lo lắng, hắn cười lạnh nhìn những người bên trong lớp màng chắn. Dù Thanh Vũ có lợi hại hơn nữa thì cũng sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Một giây sau, chỉ thấy lúc Chúc Hạ Dương định bay người ra khỏi lớp màng chắn, một luồng ánh sáng màu xanh lam bỗng thoáng hiện. Dạ Minh bỗng nhiên bay ra từ sau lưng Túc Âm, nhân lúc Túc Âm vẫn chưa nhận ra, đánh một chưởng khiến hắn rơi xuống đất tạo ra một tiếng va chạm mạnh mẽ, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, bụi bặm màu trắng tràn ngập xung quanh.
"Dạ Minh."
"Đừng ra ngoài, giao cho anh."
Nhìn thấy Dạ Minh, lòng Chúc Hạ Dương cảm thấy rất yên tâm. Mặc kệ thế nào Chúc Hạ Dương cô cũng sẽ không để mặc cho Túc Âm làm bậy như vậy, vừa nãy cô đã định ngăn cản hắn. Mà lúc này có Dạ Minh xuất hiện, trong lúc nguy hiểm như vậy cô có thể cảm nhận được vị trí của mình trong lòng Dạ Minh, anh ấy yêu mình.
Mắt xích xương của roi trấn ra vẫn quay xung quanh Túc Âm, khi tay Chúc Hạ Dương ngày càng siết chặt thì mỗi mắt xích xương đều ghim sâu vào da thịt của Túc Âm.
Hắn ta cắn răng đứng dậy, mỗi mắt xích xương dính trên người hắn ta đều như là một cây giằm ghim sâu vậy, mỗi một vết thương đều chảy máu đầm đìa.
mà Dạ Minh cũng không hề dừng lại, thấy hắn ta đứng lên là lại tiếp tục tấn công, một luồng sáng màu xanh nhạt bắn ra, chỉ thấy trên người Túc Âm lại có thêm mấy vết thương máu me đầm đìa. Khớp xương ở đầu gối và cánh tay cũng đều rạn thịt nứt xương, để lộ xương trắng.
"Hằng Cổ, ngươi giết ta ngươi cũng không trốn thoát đâu."
"Người dám tổn thương Hạ dương, dù là ai ta cũng sẽ không buông tha."
Dạ Minh tung bay phía trên Túc Âm, sự thờ ơ đó trong mắt Chúc Hạ Dương lại là sự ấm áp, cứ như là có một lớp lông mềm mại bao quanh người mình, mềm mại lại ấm áp.
"Vậy ngươi làm thế nào... báo cáo với thượng đế?"
Nói xong chỉ thấy miệng Túc Âm phun ra một ngụm máu tươi, da cũng xô lại vô cùng nhăn nheo, từng nếp nhăn đỏ rực như nham thạch phủ kín toàn thân.
"Ta sẽ báo cáo với thượng đế!"
Bỗng nhiên trên không trung vang lên một tiếng thật lớn, chỉ thấy một bóng người xinh đẹp đáp xuống trước mặt mọi người, nhìn thấy Nhược Tương Ly, lòng Chúc Hạ Dương cảm thấy ngạc nhiên vui mừng.
Nhược Tương Ly đứng trước mặt Túc Âm, tóc bó thật cao được một cây trâm cố định lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn.
"Cũng không phiền Hằng Cổ đế ra tay, giao cho ta đi."
"Vậy làm phiền tiên cô rồi."
Nói xong Dạ Minh lùi sang bên cạnh, đứng chung với Chúc Hạ Dương.
"Tiện nhân, các người cùng một giuộc! Các người bắt tay với nhau, thượng đế nhất định sẽ minh xét..."
"Bốp!"
Túc Âm còn chưa dứt lời thì đã nghe tiếng tát tai vang dội trong không trung. Túc Âm không thể tin nhìn cô gái trước mắt, hận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không làm gì được.
Bây giờ mình đã bị trọng thương, người phải đối mặt lại là thượng tiên ngang ngược vô lý ỷ được thượng đế sủng ái mà kiêu này, nếu như mình thật sự đụng đến một sợi tóc của nàng thì sợ là mình thật sự xong đời.
"Tên súc sinh nhà ngươi, lạm dụng chức quyền, tổn thương người dương gian, chính thượng đế sai bổn tiên cô đến đây xử lý ngươi."
"Không thể nào, chuyện này không thể nào..."
Túc Âm vẫn lắc đầu, dáng vẻ không tin. Mà Nhược Tương Ly nhìn thoáng qua Ninh Khanh Nam đang ôm ngực, miệng đầy máu tươi, lại lần nữa đi về phía Túc Âm.
Nhược Tương Ly áp sát mặt mình vào Túc Âm, nhẹ nhàng cười cười, sau đó sắc mặt bỗng nhiên tối sầm, đá một cước vào ngực của Túc Âm, sau đó lại một cước giẫm nát cánh tay hắn, ra sức nghiền một cái.
"Ngươi quá chán sống rồi, ngày lành đã hết."
Một giây sau, Nhược Tương Ly vung tay lên, chỉ thấy cả người Túc Âm bỗng bay lên cao, sau đó lại rơi mạnh xuống đất, trên đất lại hình thành một cái lỗ lớn.
Sau đó thân thể của Túc Âm lại bay lên cao, bị trói thật chặt.
Hắn giãy giụa trên không trung nhưng lại hoàn toàn vô ích, căng giọng quát: "Nhược Tương Ly, Hằng Cổ, các ngươi và Chúc Hạ Dương này cùng bắt tay hại ta, thượng đế nhất định sẽ không bị các người qua mặt, các người chờ chết đi."
"Đến bây giờ ngươi vẫn còn chưa hiểu sao, chính thượng đế phái ta đến để giúp ngươi quay đầu là bờ." Nhược Tương Ly mỉa mai nói, sau đó xoay người nhìn thoáng qua Ninh Khanh Nam, lại đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương.
Nàng đưa tay xoa đầu Chúc Hạ Dương, chạm vào mái tóc bạc của cô.
"Nếu như cậu muốn, mình chắc chắn có thể khiến Diêm Vương cung kính trả lại điều đã lấy của cậu."
Chúc Hạ Dương cười lắc đầu, cô biết Nhược Tương Ly thương mình, nhưng mà việc đưa người chết từ cõi âm trở về là trái lẽ thường, sao có thể dựa vào thế lực của Nhược Tương Ly mà đòi lại chứ, trả giá là điều nên làm.
"Nếu không phải cậu đến đúng lúc, giúp chúng mình xử lý tên này thì chúng mình còn phải tốn sức nữa."
"Cũng là nhờ Dạ Minh nói cho mình biết, mình mới có thể đến trước mặt Thượng đế bẩm tấu về chuyện của tên nghiệp chướng này. Là thế lực của âm giới lại giám làm tổn thương người dương gian, còn muốn ra tay với cậu, mình nhất định sẽ đánh cho mẹ hắn cũng nhận không ra." Nhược Tương Ly nhẹ nhàng cười, sau đó nhìn thoáng qua Dạ Minh.
Vì chuyện điều tra túi Tụ Quang, Hằng Nga tiên tử lại hạ phàm lần nữa, đúng lúc Chúc Hạ Dương nhờ Dạ Minh hẹn gặp Túc Âm. Dạ Minh biết tên Túc Âm này nhất định sẽ không từ bỏ chuyện lần trước nên bèn nhờ Hằng Nga tiên tử nói chuyện này với Nhược Tương Ly.
Không ngờ Nhược Tương Ly lại bỏ công như vậy, chẳng những đến đúng lúc mà còn khiến tên này ngoan ngoãn nghe lời.
Chúc Hạ Dương và Dạ Minh liếc nhìn nhau một cái, sau đó nhìn Nhược Tương Ly: "Cảm ơn cậu."
"Nói cảm ơn mình gì chứ, hắn làm tổn thương người của mình, chút trừng phạt này còn chưa đủ để dạy dỗ hắn. Mình đưa tên này đến gặp Diêm Vương trước, để ông ấy xử lý thật tốt, mình đảm bảo cậu sẽ không gặp lại hắn."
Nhược Tương Ly vừa nói xong, nàng và Túc Âm đều biến mất.
Dư Sanh cầm lấy bàn tay đầy máu tươi của Y Bạch, giọt lệ nóng bỏng rơi xuống gò má anh ta.
Tuy là độc thi trên người anh ấy đã được giải, nhưng mà vết thương lần này cũng không hề nhẹ đâu, chỉ suýt chút nữa thôi là mình đã mãi mãi không được nhìn thấy anh ấy.
Y Bạch ngẩng đầu nhìn Dư Sanh, ánh mắt như cười cười, đưa tay cầm lấy tay cô ấy:
"Dư Sanh, cảm ơn em, lần sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa."
"Vâng, em đồng ý với anh." Dư Sanh vừa khóc vừa cười, ôm Y Bạch thật chặt.
Xích Ý đi đến nhìn một chút sau đó nói với Ninh Khanh Nam và Y Bạch: "Bây giờ đưa hai vị sư huynh đi trị thương đi."
Sau đó Y Bạch và Ninh Khanh Nam được đỡ vào nhà dưới, mà Chúc Hạ Dương có hơi để ý biểu hiện ban nãy của Nhược Tương Ly. Cô dám chắc chắn ánh mắt ban nãy Nhược Tương Ly nhìn Ninh Khanh Nam không bình thường.
Hai người vốn chưa gặp nhau, theo lý là người lạ, Nhược Tương Ly vốn không nên nhìn anh ta bằng ánh mắt phức tạp như vậy. Nhưng mà khi Nhược Tương Ly thấy anh ta bị thương thì có vẻ càng giận hơn, đạp lên người và mặt của Túc Âm.