Lúc này độc thi của Y Bạch cũng đã được giải, Mạc Thần cũng đã hoàn dương, dường như tất cả mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Dù là quá trình này không hề dễ dàng.
Chúc Hạ Dương quyết định đi về, dù sao đến Linh Sơn nhiều ngày như vậy rồi, chuyện ở thành phố Thanh Phong còn chưa được giải quyết.
Vì Y Bạch và Ninh Khanh Nam còn bị thương nên hai người ở lại trên núi, chuyến này chỉ có Mạc Thần và Chúc Hạ Dương cùng nhau về.
Mà Dư Sanh quyết định ở lại chăm sóc Y Bạch, dù sao đây cũng là chuyện của hai người, mọi người bị nhét đầy thức ăn cho chó xong cũng không ai tiện nói gì.
Trước khi lên đường, Ninh Khanh Nam gọi Chúc Hạ Dương đến.
Cô đi theo phía sau Ninh Khanh Nam, không biết đang định đi đâu.
Tuy là Ninh Khanh Nam bị nội thương nhưng mà có thể đi lại dược, hơn nữa sắc mặt cũng rất tốt, xem ra không có gì đáng ngại.
"Vết thương của anh không sao chứ?"
"Không sao, bị thương nhẹ thế này chỉ cần nghỉ ngơi là có thể nhanh khỏe lại, chuyện của Y Bạch sư đệ phải cảm ơn mọi người."
Ninh Khanh Nam đi phía trước Chúc Hạ Dương, dáng người điềm đạm nhã nhặn khiến người ta có cảm giác không nhiễm bụi trần. Chúc Hạ Dương thật sự không hiểu tại sao Nhược Tương Ly lại quan tâm anh ta.
Trước đó hai người hẳn là không biết nhau đâu.
Lẽ nào...
Là có quan hệ với Ninh Khanh Nam ở kiếp trước?
Chúc Hạ Dương suy nghĩ một lúc, sau đó đuổi theo sát, đi song song bên cạnh anh ta:
"Tiên cô ngày hôm qua xuất hiện, anh có ấn tượng với cô ấy không?" Chúc Hạ Dương dò hỏi.
Ninh Khanh Nam lắc đầu, vẫn đi về phía trước. Chúc Hạ Dương lại hỏi: "Không phải anh có thể nhìn thấy kiếp trước sao, kiếp trước của anh thế nào?"
"Tôi không thấy được kiếp trước của mình, trống rỗng."
"Vậy tôi thì sao?"
"Cũng trống rỗng."
Chúc Hạ Dương hơi kinh ngạc, nếu như Ninh Khanh Nam không thể nhìn thấy kiếp trước của mình thì cũng thôi đi, của anh ta cũng không thấy, chẳng lẽ là có nguyên nhân đặc biệt gì?
"Có một số việc không nhớ rõ cũng tốt, đúng rồi, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Chúc Hạ Dương nhìn con đường hơi quen thuộc trước mắt, nhưng mà Ninh Khanh Nam lại không trả lời, tiếp tục đi về phía trước, cây cối rậm rạp trong rừng che khuất con đường, hai người chỉ có thể đi xuyên qua rừng.
Một lát sau đã đến đích.
Chúc Hạ Dương và Ninh Khanh Nam cùng dừng chân, chỗ trước mặt chính là rừng trúc Vô Hư.
Chỉ là màu tím của khu rừng trúc này đã nhạt đi nhiều, cứ như là một trận mưa lớn đã gội rửa màu tím trên cây đi một lượt.
"Tại sao lại đến đây."
"Cô đi vào đi."
Ninh Khanh Nam cũng không nói nhiều hơn, Chúc Hạ Dương nhìn anh ta một cái, sau đó đi vào.
Ở trước hang động, Thanh Vũ và Hoàng Chi Phong đang đứng đó, trong tay cầm kiếm Trảm ma của Chúc Hạ Dương. Thấy Chúc Hạ Dương đi đến, vẻ mặt Hoàng Chi Phong cười rất tươi.
"Nhóc con, đến rồi."
"Vâng." Chúc Hạ Dương nhìn xung quanh, sát khí cũng đã vơi đi nhiều, hơn nữa sát khí trong hang động này đã hoàn toàn biến mất. Nhớ đến cảnh tượng ở nơi này trước đó, Chúc Hạ Dương không dám tin đây là cùng một nơi.
"Hai vị đạo trưởng gọi cháu đến có chuyện gì không?"
Hoàng Chi Phong ném kiếm Trảm Ma vào không trung, chỉ thấy Chúc Hạ Dương phi thân nhảy lên bắt được kiếm Trảm Ma trong không trung, sau đó tiếp đất hoàn hảo. Kiếm Trảm Ma biến mất trong tay cô, sau đó cô đi về phía hai vị đạo trưởng.
"Khu rừng trúc Vô Hư này đã được người của Linh Vũ Quán chúng ta trông coi mấy ngàn năm, trước giờ chưa có ai có thể đi vào trong mà sống sót đi ra, hơn nữa cháu còn có thể tinh lọc sát khí ở đây, điều này càng khó có thể tin."
Thanh Vũ vừa nói vừa đi đến trước hang động, nhìn bên trong sau đó nói thêm: "Có thể vào trong xem với chúng ta không?"
Trước đó sát khí bên trong đáng sợ như vậy còn đi vào được, bây giờ sát khí trong động đã vơi đi nhiều, còn có cả hai vị cao nhân đắc đạo đi cùng, còn có gì phải sợ chứ?
Chúc Hạ Dương gật đầu sau đó đi theo hai người vào hang động.
Nhìn con đường nối đến địa ngục này cũng đã trở thành... cảnh tượng khác khiến Chúc Hạ Dương nhịn không được trợn mắt há mồm.
Bên trong động là một thế giới trắng xóa, dưới chân cũng là một con sông băng, mà toàn bộ hang động cứ như là một đường hầm băng vậy, nhưng mà lại không hề có cảm giác lạnh lẽo.
Bên trong hang động không hề có chút sát khí nào, khiến người ta cảm thấy vô cùng bình an và thuần khiết.
Đi thẳng một đường đến cửa hang. Cửa hang bốc lên sương mù màu trắng nhè nhẹ, những ác quỷ vẫn quanh quẩn ở đây thấy cửa động có người nên muốn ra tay, nhưng mà vừa đưa tay ra, khi chạm vào sương mù màu trắng kia thì toàn bộ cánh tay đều hóa thành tro tàn.
"Chuyện này... chuyện này là sao?"
Tất cả những chuyện này đều khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy khó tin, đây rốt cuộc là sức mạnh gì, sao có thể chấn động như vậy.
"Sức mạnh này là của cháu, là cháu đã biến con đường nham thạch nóng chảy dẫn đến địa ngục thành một thế giới đóng băng trước mắt, tinh lọc hết những sát khí và ác quỷ tà linh nơi đây. Cháu cũng thấy đấy, dù là không khí trong động cũng có thể tinh lọc những ác quỷ muốn đi vào động, sức mạnh này phải lớn đến mức nào chứ?"
"Đây là sức mạnh của cháu sao?"
Đừng nói là người khác, ngay cả Chúc Hạ Dương cũng không thể tin được.
Rõ ràng trước đó mình còn là một người ngay cả tiểu quỷ cũng có thể trêu chọc, bây giờ lại có sức mạnh trâu bò tuyệt đỉnh như vậy.
"Dù có liên quan đến cháu, nhưng mà tại sao lại bỗng biến thành thế này, trong thân thể của cháu có phải là đã có gì thay đổi không?"
Thanh Vũ lắc đầu: "Sức mạnh này chỉ sợ là do cơ thể cháu bộc phát, chỉ là cả cháu và mọi người đều không nhận ra. Ngày ấy khi nó được bộc phát trong hang động, ngay cả cháu cũng không nhận ra."
Chúc Hạ Dương nhìn hai tay của mình, sau đó ngưng thần cảm nhận, nhưng mà lại chẳng cảm nhận được bất cứ thứ gì.
Cô không cảm nhận được sức mạnh này trong cơ thể mình, ngẩng đầu mù mờ nhìn Thanh Vũ và Hoàng Chi Phong.
Thanh Vũ và Hoàng Chi Phong xoay người đi ra ngoài, Chúc Hạ Dương cũng đuổi theo, lúc ra khỏi cửa hang, Thanh Vũ lại phong ấn cửa hang lại.
Vốn tưởng rằng Chúc Hạ Dương vào trong đó chắc chắn sẽ phá vỡ cân bằng, khiến ác quỷ tà linh và sát khí càng lan truyền, những ác quỷ ở ranh giới cũng sẽ chạy khỏi động đến nhân gian làm loạn. Nhưng chưa từng nghĩ đến Chúc Hạ Dương lại có sức mạnh như vậy, chẳn những có thể cứu được Mạc Thần từ cõi âm về, còn giải quyết cả mối nguy trong rừng trúc Vô Hư này.
Sau đó chỉ thấy Hoàng Chi Phong và Thanh Vũ bỗng nhiên một trước một sau vây quanh Chúc Hạ Dương, một luồng sáng từ tay phủ lấy cô, thân thể của Chúc Hạ Dương không ngừng bay cao lên không trung. Tuy là cô không biết họ muốn làm gì nhưng mà cô nghĩ Hoàng Chi Phong sẽ không làm hại mình nên cũng không lo lắng.
Mỗi tấc da thịt trên người cô đều vô cùng đau đớn, cứ như là đang ôm lấy một cây gai.
Sau đó cô cảm giác có vô số luồng chân khí chạy tán loạn trong cơ thể, cứ như đang từ từ hút lấy nhau.
Một giây sau, trong cơ thể Chúc Hạ Dương có một sức mạnh dâng trào, có vẻ như nó được một sức mạnh trong người dẫn dắt tạo thành dòng. Bỗng nhiên sức mạnh này dồn thẳng xuống đan điền, trong khoảnh khắc đó Chúc Hạ Dương cảm giác đan điền của mình bị va chạm cực mạnh, cứ như hông của mình bị đánh gãy vậy.
"Á."
Chúc Hạ Dương quát lớn một tiếng, chân tay bỗng dang rộng, một cơn sóng lớn càn quét ra ngoài, chỉ thấy trong khoảnh khắc đó rừng trúc Vô Hư như được tạt một chậu nước trong, màu tím bỗng bị ép bay ra ngoài.