Thanh Vũ và Hoàng Chi Phong cũng không khống chế được thân thể, bị luồng sức mạnh kia đẩy ra ngoài, may là chân khí của hai người vẫn đủ nên vội vàng ổn định cơ thể mình, lúc này mới không ngã xuống đất.
Một giây sau, trong phạm vi sóng khí mà Chúc Hạ Dương bắn ra, mỗi một cây trúc xung quanh đều trở lại màu xanh biếc, sau đó nhanh chóng khô héo hóa tro tàn.
Chúc Hạ Dương nhìn cảnh tượng trước mắt, có hơi ngẩn ra.
Thanh Vũ và đạo trưởng Hoàng muốn kích thích sức mạnh đó trong cơ thể mình, họ thật sự đã thành công. Nhưng mà khu rừng trúc Hư Vô này đã được tinh lọc xong rồi, sao lại biến thành tro tàn như vậy chứ, hàng vạn cây trúc trong nháy mắt nhẵn bóng.
Vậy chẳng phải mình đã hóa khéo thành vụng sao?
"Chuyện này..." Chúc Hạ Dương có hơi xấu hổ: "Hai người không sao chứ?"
"Không sao không sao, nhóc con giỏi lắm." Hoàng Chi Phong khen ngợi.
Chúc Hạ Dương cười cười xấu hổ nói: "Nhưng mà khu rừng trúc này đã bị cháu phá hủy..."
Thanh Vũ lắc đầu nói: "Cũng không phải vậy, khu rừng này trước kia cũng chỉ là một khu rừng trúc bình thường, bị sát khí xâm chiếm nên đã sống hơn nghìn năm, mà sau khi sát khí bị xua ta thì tất nhiên cũng cần tuân theo quy luật tự nhiên, sẽ lại mọc ra nữa."
Nghe vậy Chúc Hạ Dương cũng yên tâm hơn nhiều.
Lúc về, mấy người đang định xuất phát xuống núi đã thấy Dư Sanh đuổi theo. Trước đó cô ấy nói muốn ở lại chăm sóc Y Bạch, sao bây giờ lại muốn đi rồi?
"Dư Sanh, em ở lại chăm sóc Y Bạch đến khi khỏi hẳn rồi về thành phố Thanh Phong cũng không sao."
Nhưng Dư Sanh lại lắc đầu, ánh mắt đầy kiên quyết: "Em vẫn còn chuyện chưa làm, vẫn nên về cùng mọi người thì hơn."
Dư Sanh nói trước đó đến Linh Sơn cũng đã xin phép Dư Văn, Dư Văn cũng đã đồng ý, còn cần làm chuyện gì nữa?
Mọi người cũng không hỏi nhiều, cùng nhau xuống núi.
Vừa mới xuống núi ngồi lên xe, Dạ Minh xuất hiện ôm Chúc Hạ Dương vào lòng, nói với Mạc Thần: "Mọi người về đi, Hạ Dương sẽ đi với tôi, tôi sẽ đưa cô ấy về thành phố Thanh Phong."
Dứt lời, Dạ Minh và Chúc Hạ Dương biến mất trước mắt mọi người.
Cảm giác được thân thể bỗng nhiên nhẹ đi, Chúc Hạ Dương ôm chặt lấy Dạ Minh, vùi mặt mình vào lồng ngực anh.
Chúc Hạ Dương đã lâu không ôm Dạ Minh như vậy rồi, cảm giác thấy được sờ được rất an toàn và chắc hắn này khiến lòng cô mềm mại.
"Ôm chặt anh một chút, anh thích em ôm anh như vậy."
Nghe Dạ Minh nói, mặt Chúc Hạ Dương đỏ lên, sau đó hai tay càng ôm chặt hơn.
"Anh đưa em đến một nơi."
Nói xong Dạ Minh dùng tốc độ nhanh hơn, khi mở mắt ra Chúc Hạ Dương đã được Dạ Minh ôm trong lòng đứng trước một cảnh màu trắng tuyệt đẹp. Mọi thứ trước mắt được một màu trắng của tuyết bao trùm, nhìn vô cùng đẹp.
Những mảnh hoa tuyết bay từ không trung xuống rơi lên tóc và mi của Chúc Hạ Dương.
"Đẹp quá." Dạ Minh nhẹ nhàng cảm thán nói.
"Thật sự là rất đẹp, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy tuyết."
Chúc Hạ Dương nhìn vô số hoa tuyết rơi từ bầu trời xuống, trong đôi mắt màu trắng ngập tràn vẻ vui sướng.
Thành phố Thanh Phong và Đảo thành là thành phố ở phía nam, vốn không thấy được tuyết. Hơn nữa trước đây cuộc sống cũng không được tốt, sau này khi đến thành phố Thanh Phong mở tiệm thì bận rộn nhiều việc, vốn không có thời gian ra ngoài du lịch. Vậy nên hai mươi năm qua cô chưa từng thấy tuyết.
Nhìn thấy tuyết là mong ước và nguyện vọng của những đứa trẻ miền nam.
"Em còn đẹp hơn cả tuyết."
Ánh mắt Dạ Minh nhìn Chúc Hạ Dương vô cùng nồng cháy, ý nghĩa mà ánh mắt anh truyền đạt là tất cả tình yêu của anh.
Chúc Hạ Dương nhìn tình cảm ấm áp trong mắt Dạ Minh, cô nhẹ nhàng cười cười, nụ cười dịu dàng trong sáng tinh khôi như tuyết trắng.
Dạ Minh ôm cô vào lòng mình, gương mặt đẹp trai từ từ áp sát cô, Chúc Hạ Dương nhắm hai mắt lại, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Anh đưa tay bưng lấy má cô, môi chạm lên hàng mi dài xinh đẹp của cô, nhấm nháp mấy bông tuyết rơi trên mi cô.
Chúc Hạ Dương cảm nhận được nơi Dạ Minh hôn là mi chứ không phải là môi mình, vậy mình chu môi lên chẳng phải là đã để lộ suy nghĩ rồi sao?
Má ơi.
Chúc Hạ Dương vừa thẹn vừa giận, dùng một tay đẩy Dạ Minh ra, trong lòng rất tức giận.
Khó khăn lắm mình mới được gặp anh một lần, ở bên nhau như vậy càng khó có được, vốn tưởng rằng anh muốn hôn mình trong thời khắc tốt đẹp thế này, ai ngờ chỉ là anh có hưng thú với hoa tuyết trên mi mình.
Giận.
Rất rất rất giận.
Chúc Hạ Dương ngồi xổm xuống đất hốt lên một nắm tuyết, đi ra trước kéo áo Dạ Minh ra, bỏ tuyết vào trong, sau đó nhanh chóng lùi lại, vẻ mặt đắc ý vì đã trả được thù.
Nhưng thấy Dạ Minh không hề nhúc nhích, lúc này cô mới nhớ ra tên này là quỷ vương ở âm giới đó. Cơ thể anh còn lạnh lẽo hơn cả tuyết mùa đông này, tuyết này đúng thật là không thể có chút sức sát thương nào.
Càng ngày càng tức.
Mà Dạ Minh lờ mờ nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương, sau đó cũng hốt lên một nắm tuyết, ném về phía Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương bị nắm tuyết ném về phía mình làm nghi ngờ cuộc sống, người nào đó nhìn dáng vẻ bực bội của cô, thầm nghĩ: Chẳng lẽ không phải muốn chơi ném tuyết với mình sao?
Một giây sau, Chúc Hạ Dương bốc tuyết trên đất lên điên cuồng tấn công, mà Dạ Minh lại cảm giác như mình được đáp lại, vung tay lên một cái, chỉ thấy tuyết trên mặt đất thi nhau bay lên, bay về phía Chúc Hạ Dương.
Xem ra cô ấy thật sự muốn chơi ném tuyết với mình.
Tuyết trên bầu trời cũng thay đổi quỹ đạo, tất cả đều bay về phía Chúc Hạ Dương, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh cô.
Trong cảnh tuyết trắng ngần, dáng người xinh đẹp càng thuần khiết khiến người ta không thể dời mắt, Dạ Minh ngẩn ra nhìn Chúc Hạ Dương với đôi mắt phát sáng.
Chỉ thấy Vương Tự chẳng biết chui ra từ lúc nào, nhìn thấy Chúc Hạ Dương đang cười, mở camera ra liên tiếp chụp hình quay phim.
"Khoảnh khắc tốt đẹp như vậy, hãy để tôi chụp cho hai người làm kỷ niệm."
Nói xong Vương Tự bảo Dạ Minh cũng đi vào trong bông tuyết đứng chung với Chúc Hạ Dương, còn mình thì tiếp tục làm công việc của nhiếp ảnh gia.
Chúc Hạ Dương sớm đã quên mất mình muốn ném bóng tuyết vào Dạ Minh rồi, sớm đã đắm chìm trong cơn làn tuyết này rồi. Dạ Minh vòng tay ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô.
"Hạ Dương, anh yêu em."
Khóe miệng Chúc Hạ Dương hiện lên nụ cười ngọt ngào, hai tay ôm lấy tay Dạ Minh, thả lỏng người dựa vào anh.
Tuyết rơi ngày càng lớn, trên người hai người đầy tuyết, cứ như là hai người tuyết hoàn mỹ đứng giữa tuyết vậy.
Tóc cũng đã biến thành màu trắng.
Dạ Minh xoay người Chúc Hạ Dương lại, bốn mắt nhìn nhau, thấy hai người khó có thể kiềm chế được tình yêu của mình từ từ bay lên không trung, Vương Tự càng kích động, không ngừng tiếp tục công việc của mình.
Dạ Minh lại nâng gương mặt cô lên, môi từ từ chạm xuống.
Cả người Chúc Hạ Dương ngày càng mềm đi dưới sự tấn công của anh, mà Dạ Minh thì một tay ôm lấy eo thon của cô, tay kia nâng đầu cô, mạnh mẽ chiếm đoạt trong miệng cô.
Sự mềm mại và ngọt ngào của cô khiến anh càng muốn nhiều hơn, càng có được thì càng không chế được bản thân, muốn nuốt tươi cô.