Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 420 - Chương 420: Đã Dùng Xong Rồi Còn Sợ Nhìn Thấy Sao

Chương 420: Đã dùng xong rồi còn sợ nhìn thấy sao




Ngày hôm sau khi Chúc Hạ Dương thức giấc thì đã không còn Dạ Minh bên cạnh, cô giật giật người muốn ngồi dậy, lại cảm thấy đau đớn ập đến khiến cô hít hà một hơi.

“Tên đáng chết Dạ Minh, đau chết mình mà.”

“Sao anh lại nghe như là vợ mình đang mắng mình?”

Bỗng nhiên nghe được giọng cua Dạ Minh khiến Chúc Hạ Dương hết hồn, nhanh chóng trùm kín chăn hoảng hốt nhìn về phía Dạ Minh. Tên này vậy mà lại không mặc quần áo.

“Á, anh… Anh không biết xấu hổ sao, ban ngày ban mặc mà không mặc quần áo.”

Dạ Minh cúi đầu nhìn mình, sau đó nhẹ nhàng vừa cười vừa đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương nói: “Dù sao cũng chỉ có hơi người chúng ta, hơn nữa tối qua em cũng đã dùng rồi, còn sợ phải thấy à?”

“Anh…”

Chúc Hạ Dương lại đỏ bừng mặt, cầm gối ném về phía Dạ Minh.

“Vợ đừng giận đừng giận, là chồng sai rồi.” Dạ Minh bắt được gối đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, đặt gối đàng hoàng rồi cũng chui vào chăn.

Dạ Minh đưa tay ôm lấy cơ thể tinh tế của Chúc Hạ Dương, hai cơ thể trơn bóng chạm vào nhau khiến Chúc Hạ Dương vừa thấy kích động vừa thấy thẹn. Cô vùi đầu vào ngực Dạ Minh, da thịt lạnh băng của anh càng khiến toàn thân cô nóng như nước sôi.

“Vợ thẹn thùng là chuyện bình thường, em yên tâm, ở trước mặt anh không cần cảm thấy gò bó.”

“Dạ Minh, nếu Bảo Bảo biết chúng ta như vậy, có khi nào sẽ gây chuyện với chúng ta không?”

Nghĩ đến Bảo Bảo Chúc Hạ Dương vẫn hơi lo lắng. Dù sao thì Bảo Bảo vốn đã không thích Dạ Minh, cũng không đồng ý mình ở bên Dạ Minh. Tuy rằng trước đó vì Dạ Minh giúp Bảo Bảo đã khiến Bảo Bảo thay đổi cách nhìn, nhưng mà cũng không thể hiện là Bảo Bảo đã chấp nhận việc mình và Dạ Minh ở bên nhau.

Nếu để thằng bé biết Dạ Minh đã có tình nghĩa vợ chồng với mình, trở thành cha trên danh nghĩa của thằng bé, chẳng phải sẽ nổi bão sao?

Dạ Minh ôm gương mặt nhỏ của Chúc Hạ Dương, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Yên tâm, Bảo Bảo cứ giao cho anh, nhất định sẽ không khiến em khó xử, hơn nữa dù sao chúng ta cũng cần sinh một cục cưng mà.”

“Vâng.”

Chúc Hạ Dương gật gật đầu, yên tâm thả lòng mình nằm trong vòng tay của Dạ Minh. Thật lâu sau Dạ Minh mới xốc chăn lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

“Cháu rau của đã xong rồi, chúng ta ăn một chút rồi lại nghỉ ngơi có được không?”

Mà Dạ Minh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã bị Dạ Minh ẵm lên, cơ thể lộ ra ngoài, cô vẫn không thể nghênh ngang như Dạ Minh, vậy nên kéo chăn che lại, nhưng lại bị cái ôm công chúa của Dạ Minh làm rơi, Dạ Minh đặt cô xuống chiếc ghế nằm mềm mại bên giường.

“Đêm qua em mệt rồi, để anh giúp em mặc quần áo.”

Tuy Chúc Hạ Dương không muốn để Dạ Minh mặc quần áo cho mình, nhưng mà cả người mình đau nhức, cũng không lay chuyển được Dạ Minh nên đành phải chịu sự sắp đặt này.

Nhìn động tác nhẹ nhàng cứ như sẽ đụng hư mình của Dạ Minh, lòng Chúc Hạ Dương ngọt ngào, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.”

Giao bản thân cho Dạ Minh, cô tin rằng lựa chọn của mình không hề sai, người đàn ông trước mắt này là người có thể yêu mình, bảo vệ mình. Bản thân cũng thật sự yêu anh, cũng mong nhận được sự cưng chiều và bảo vệ của anh.

Sau khi cơm nước xong, Dạ Minh muốn Chúc Hạ Dương lên giường nghỉ ngơi, mà Chúc Hạ Dương nhìn ánh mặt trời tuyệt đẹp đang chiếu xuống mặt tuyết, bèn muốn ra ngoài phơi nắng, hít thở không khí trong lành.

Bên cạnh vùng đất tuyết rơi trắng xóa là một khu rừng rậm phủ đầy tuyết, ở cửa vào khu rừng có một căn nhà gỗ đặc biệt.

Hai cây cổ thụ bên cạnh nhà gỗ có một chiếc xích đu xinh đẹp, Chúc Hạ Dương và Dạ Minh dựa sát vào nhau ngồi trên đó.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người hai người, ánh mặt trời vương trên mặt, Chúc Hạ Dương thích ý nhắm chặt hai mắt, mà Dạ Minh thì mỉm cười nhìn cô với ánh mắt đầy cưng chiều.

Tuy Dạ Minh sống từ Thượng cổ đến giờ, hơn nữa còn là thế lực mạnh nhất âm giới, nhưng mà trước giờ chưa từng có cô gái nào có thể khiến anh si mê lưu luyến như vậy.

Cô nhóc trước mặt này chính là tất cả giấc mơ của anh.

Lúc này anh cảm giác như mình có được cả thế giới, những điều khác đều không quan trọng, muốn mãi mãi cưng chiều người trước mắt trong vùng đất trời nhỏ bé này, mãi mãi hạnh phúc như vậy.

Xích đu dưới sự điều khiển của pháp lực nhẹ nhàng chuyển động, hơn nữa được nắng âm chiếu rọi, Chúc Hạ Dương vậy mà lại nhanh chóng ngủ mất. Tuy là cơ thể có vẻ truyền đến cảm giác đau nhức, khóe miệng cô lại nở nụ cười ngọt ngào.

Dạ Minh điều chỉnh tư thế để Chúc Hạ Dương ngủ thoải mái hơn, nhìn cô lay động trong gió.

Thấy đã sắp đến trưa rồi, U Liên yên lặng đi ra khỏi nhà gỗ, chưa kịp mở miệng, đã thấy Dạ Minh nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu ngăn nàng ta nói chuyện. Động tác của anh cực kỳ nhẹ nhàng và chậm rãi muốn tách ra khỏi Chúc Hạ Dương, mà Chúc Hạ Dương lại ngáp ngắn ngáp dài tỉnh lại.

"Vâng, anh định đi đâu?" Chúc Hạ Dương còn chưa tỉnh ngủ tách ra khỏi người Dạ Minh, đưa tay dụi dụi mắt.

"Gần trưa rồi, tối qua em mệt như vậy, anh đi làm bữa trưa cho em."

"Không phải sáng nay còn chút cháo rau củ sao, ăn chút là được rồi."

Trong lòng Dạ Minh có dự tính nói: "Không lẽ chồng em chỉ biết làm cháo rau củ sao? Để chăm sóc em thật tốt, anh đã tìm hiểu thức ăn của loài người, em cứ ngoan ngoãn chờ anh làm thức ăn ngon cho em."

Chúc Hạ Dương không dám nghĩ đến người này lại rảnh rỗi như vậy, là quỷ vương nên anh vốn không cần ăn gì, nhưng lại vì mình mà học nấu ăn ở dương gian. Dù là một quỷ vương hay là đàn ông, sự cố gắng này cũng đều khiến người ta cảm động.

"Được, em chờ anh." Chúc Hạ Dương cười nói.

Dạ Minh sờ sờ đầu Chúc Hạ Dương, xoay người đi mấy bước lại dừng lại, Dư Diễn lập tức xuất hiện ở trước mặt.

"Quỷ đế đại nhân."

"Ngươi ở đây chơi với đế phi, nếu như đế phi thấy chán thì hãy phối hợp chơi với cô ấy."

"Vâng." Dư Diễn sảng khoái trả lời, nhưng sau khi Dạ Minh đi rồi, nhìn Chúc Hạ Dương một lát, lúc này mới cảm thấy bồn chồn.

Mình có thể chơi gì với đế phi chứ?

Có phải quỷ đế đại nhân tìm nhầm người rồi không?

Chúc Hạ Dương nhìn Dư Diễn, trên người cũng không còn mặc áo choàng màu đen như lần trước, góc cạnh gương mặt dưới ánh mặt trời nhìn cũng rất được, thầm nghĩ nếu Hiểu Uyển không để bụng chuyện chủng loại thì hai người rất hợp với nhau.

Đung đưa trên xích đu một lát, cô bỗng cảm thấy hơi chán, bèn để Dư Diễn đi tìm hai cái dây nhỏ đến, hai người vậy mà bắt đầu chơi kết dây.

Lúc ăn cơm, Chúc Hạ Dương nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn, trong lòng thật sự rất cảm động, nhưng mà sau khi nếm thử thì chân mày lại hơi nhíu lại.

Sự thật thì Dạ Minh làm món nào thì tuy nhìn rất đẹp nhưng mà chỉ cháo rau củ là ăn được.

Tuy vậy nhưng Chúc Hạ Dương cảm thấy mình không thể phụ lòng nhiệt tình của Dạ Minh, hơn nữa phải khen ngợi anh một chút.

"Dạ Minh, sao anh lại tìm được nơi này?"

Ánh mắt Dạ Minh nhìn xoáy vào Chúc Hạ Dương, chậm rãi nói: "Đây vốn là một cánh rừng, anh biến nó thành giống bây giờ, đây là ngôi nhà chỉ thuộc về anh và em."

Chúc Hạ Dương không ngờ là Dạ Minh có lòng như vậy, cô rất thích chỗ này, bởi vì ở đây không những đẹp như vậy, lại còn có rất nhiều ký ức đẹp.

Bình Luận (0)
Comment