Lại thêm một ngày, nhóm người Dư Sanh đã về đến thành phố Thah Phong, Hiểu Uyển và Bảo Bảo thấy họ đã về thì rất kích động, nhưng mà lại không nhìn thấy Chúc Hạ Dương đâu.
Bảo Bảo được Hiểu Uyển ôm trong lòng, đôi mắt tròn vo nhìn Hiểu Uyển.
Thấy Mạc Thần đã sống lại đứng trước mặt mình, Hiểu Uyển mừng rỡ, đi ra nhìn kỹ lại.
"Thế nào, Tiểu Hạ Dương lợi hại chứ?"
Hiểu Uyển gật đầu: "Anh có thể bình an vô sự quay về thật là tốt, chị Hạ đâu, sao không về với mọi người?"
Mạc Thần uống một ngụm nước, trả lời: "Lúc bọn anh quay về Dạ Minh đã đưa cậu ấy đi, bọn anh còn tưởng cô ấy đã về đến nơi rồi chứ. Nhưng mà đi theo Dạ Minh thì không cần phải lo, hẳn là hai người họ đã đi tận hưởng thế giới hai người rồi."
Hiểu Uyển thấy khi Mạc Thần nhắc đến Chúc Hạ Dương và Dạ Minh thì đã thả lỏng hơn nhiều, điều này khiến cô ấy hơi bất ngờ.
"Dì Hiểu Uyển, mẹ không cần cháu nữa..."
Nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng của Bảo Bảo, Hiểu Uyển vội vàng an ủi nói: "Bảo Bảo yên tâm, mẹ cháu nhất định là còn chuyện khác muốn làm, sẽ nhanh quay lại thôi, không phải không cần cháu."
Bảo Bảo cũng không phải đứa bé thật, dù là có dáng vẻ của đứa bé nhưng mà cậu bé hiểu rất nhiều chuyện trên đời này.
Nam giới và nữ giới vốn âm dương hút nhau, hơn nữa nếu hai người đều có tình cảm với nhau, ở riêng cùng nhau khó tránh sẽ xảy ra một số chuyện cháy bỏng. Vậy nên Bảo Bảo không muốn để hai người họ ở riêng cùng nhau.
Nếu như xảy ra chuyện gì đó vậy mình sẽ mất đi mẹ rồi, để tên khốn kiếp đó giành được mẹ mình, làm cha mình, cậu mới không cần.
Dù mình đã quyết định không gọi hắn là tên khốn nữa, nhưng mà nếu hắn dám làm chuyện xấu gì với mẹ thì chẳng những gọi hắn là tên khốn kiếp mà nhất định còn phải dạy dỗ hắn một phen.
Dư Sanh nhanh chóng quay về nhà mình, báo tin bình an với Dư Văn, La Sinh cũng đã được Lý Tiểu Lâm giới thiệu đối tượng như ý muốn.
Sau khi Mạc Thần ngồi ở cửa tiệm số 46 một lát thì bèn hẹn Mập Mạp ra ngoài ôn chuyện, Hơn nữa chuyện anh ta cứu Chúc Hạ Dương mà gặp nguy hiểm cũng đã được Hiểu Uyển báo cho Mập Mạp biết, họ đúng là người anh em đáng để chơi thân, sau khi nghe được tin dữ về Mạc Thần thì suýt chút nữa đã ngất xỉu.
Nghe được tin Mạc Thần đã bình an quay về, lúc đến cửa tiệm ôm lấy Mạc Thần thì cả mặt đầy nước mắt nước mũi, sau khi lau sạch thì bèn cùng Mạc Thần ra ngoài ăn chơi.
Mà Hiểu Uyển thấy Bảo Bảo ngồi co lại bên cửa sổ thì thấy rất đáng yêu, tuy là nhất định lúc này trong lòng cậu bé đang rất khó chịu, nhưng mà dáng vẻ đáng yêu này thật sự khiến cô ấy buồn cười.
Chị Hạ sắp về rồi, tuy là cô ấy không tận mắt nhìn thấy sự nguy hiểm của chuyến đi này, nhưng mà cô ấy có thể hiệu được. Cô ấy càng cố gắng quản lý tiệm thật tốt, đợi Chúc Hạ Dương về.
...
Trong bệnh viện, vợ của Lưu Nhất Thiên canh giữ bên cạnh giường, cầm lấy tay của ông ấy không biết đã ngủ quên từ lúc nào, một lát sau bà ấy có vẻ như cảm nhận được bàn tay trong tay mình giật giật, tỉnh lại nhìn Lưu Nhất Thiên trên giường.
Lưu Nhất Thiên đã mở hai mắt ra, nhìn cảnh tượng xa lạ trước mắt, lúc nhìn thấy vợ mình thì nhẹ nhàng cười một cái.
"Đã lâu không gặp, khiến bà lo lắng rồi."
Người vợ vô cùng vui mừng lại kích động, rơi nước mắt bấm chuông ở đầu giường, sau đó luống cuống cầm lấy tay ông ấy.
Bà ấy đã chờ khoảng khắc này quá lâu.
Nhưng mà cuối cùng cũng đã chờ được.
"Tỉnh dậy là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi." Người vợ lau nước mắt trên mặt mình, vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho con trai.
"Du Ngôn cũng đã từ nước ngoài về, ban nãy em mới để nó về nhà thay quần áo, em sẽ bảo nó nhanh chóng đến đây."
"Bách Vận, em để Du Ngôn xong việc rồi hãy đến, dù sao bác sĩ cũng phải làm kiểm tra cho anh."
Bách Vận vợ của Lưu Nhất Thiên suy nghĩ một chút sau đó gật đầu, đặt điện thoại di động ở một bên, bác sĩ nhanh chóng chạy đến làm kiểm tra toàn diện cho Lưu Nhất Thiên.
Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong cũng biết được tình hình của Lưu Nhất Thiên, ông ấy rất tỉnh táo, trừ não bị chấn động nhẹ và gãy xương chân thì không có vấn đề gì khác.
Chồng mình xảy ra chuyện như vậy Bách Vận cũng rất khó chịu, nhưng mà mọi chuyện cũng đã qua hết rồi, chỉ cần còn sống, ý chí tỉnh táo thì đã là chuyện may mắn rồi.
Chỉ một lát sau, Lưu Nhất Thiên muốn uống nước, Bách Vận cầm ly đi rót nước thì lại nhận ra đã hết nước, bèn cầm ly đứng dậy.
"Anh chờ em một lát, em đi lấy nước sôi."
"Ừ, em đi đi, cẩn thận một chút."
Bách Vận cười gật đầu sau đó đưa tờ giấy mà Chúc Hạ Dương để lại trước khi đi Linh Sơn cho Lưu Nhất Thiên: "Cô gái mà trước đây anh thường nhắc đến thăm anh, cô ấy cần đi Linh Sơn nên để lại tờ giấy cho anh, anh xem trước đi."
Sau khi đưa tờ giấy cho Lưu Nhất Thiên xong, Bách Vận đi ra ngoài.
Lưu Nhất Thiên ngồi trên giường bệnh nhìn tờ giấy trong tay, trên đó đều là những lời nhắn thăm hỏi của Chúc Hạ Dương trước khi đi. Dù chỉ là vài câu nói nhưng lại khiến lòng Lưu Nhất Thiên cảm thấy rất ấm áp.
Mình và vợ chỉ có một đứa con trai, Lưu Du Ngôn sau khi đi du học thì vẫn luôn làm việc ở nước ngoài, có khi cả năm cũng không gặp được một lần. Tuy là nhớ con nhưng mà vợ chồng Lưu Nhất Thiên không nói cho con trai biết, sợ làm phiền công việc của con trai.
Lưu Nhất Thiên cẩn thận gấp tờ giấy lại, sau đó đặt vào túi xách của vợ.
Buổi tối Lưu Nhất Thiên ăn cơm tối xong thì đi ngủ, vợ mình là Bách vận đi về nhà, chỉ có con trai là Lưu Du Ngôn ghé vào bên giường ngủ.
"Ting..."
Điện thoại di động bỗng nhiên rung lên đánh thức Lưu Du Ngôn, vì không muốn đánh thức cha mình nên Lưu Du Ngôn nhanh chóng cầm điện thoại ra ngoài đóng cửa lại.
Đi ra khỏi phòng bệnh, lúc đi đến ngã rẽ cầu thang, lúc này Lưu Du Ngôn mới vội vàng nghe điện thoại.
Lưu Du Ngôn nói một tràng tiếng anh lưu loát, trên mặt có vẻ hơi khó xử.
Mà ở lối vào chỗ bàn trực của y tá, từ trong thang máy có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, vành mũ che rất thấp, sau khi nhìn xung quanh một lát thì nhanh chóng rẽ vào phía bên trái.
Đi đến trước phòng bệnh của Lưu Nhất Thiên, người đàn ông lén lút đẩy cửa vào.
Gã lấy trong túi áo ra một ống tiêm nhỏ, nhanh chóng tháo nắp ra tiêm vào nước truyền của Lưu Nhất Thiên.
Khi Lưu Du Ngôn quay lại, mọi thứ trong phòng đều rất yên tĩnh, có vẻ như chưa hề xảy ra chuyện gì. Anh ta nhìn cha mình một cái, sau đó khẽ thở dài một hơi nhưng lại không ngủ nữa.
Bình thường không có nhiều thời gian về nước ở bên cạnh cha mẹ, lần này cha mình bị thương nặng như vậy, nếu như còn không về thì không phải sẽ khiến cha mẹ rất thất vọng đau lòng sao?
Nhưng mà lúc này bên kia lại thúc giục mình đi làm, làm việc ở nước ngoài mấy năm vẫn chỉ là một nhân viên quèn, những nhân viên Trung Quốc như mình bị chèn ép không thở nổi.
Lúc Lưu Du Ngôn đang ảo não thì cửa bị đẩy ra, Bách vận mang theo nước ấm đi vào.
Bà ấy nhỏ giọng hỏi: "Con trai, xảy ra chuyện gì vậy, mặt nhăn mày nhó, có phải bên phía công ty lại hối không?"
"Không sao, mẹ yên tâm đi, con đã xin nghỉ rồi."