"Con trai, hiện giờ cha con đã không còn gì đáng lo, con yên tâm quay về đi, để mẹ chăm sóc ông ấy là được rồi, đừng làm chậm trễ công việc."
"Không sao, mẹ yên tâm đi." Lưu Du Ngôn cầm lấy tay của mẹ mình nói.
Bách Vận biết con trai bận rộn, cũng không muốn làm khó anh ta, dù sao mình và chồng mình đã sống qua nửa đời người rồi, con trai còn con đường riêng cần đi, bà ấy không muốn liên lụy con trai.
Nhưng mà bây giờ nếu con trai cũng đã nói vậy, Bách Vận cũng không tiếp tục khuyên bảo. Nói nhiều có khi lại có tác dụng ngược, khiến tâm trạng vốn ảo não của anh ta càng không tốt.
"Con về nghỉ ngơi đi, tối nay để mẹ chăm sóc ba con, sáng mai con hãy đến."
"Vâng, mẹ cũng nghỉ ngơi một chút đi."
Nhìn con trai rời đi, Bách Vận cười cười, vừa ngồi xuống ghế thì Lưu Nhất Thiên bỗng nhiên co giật. Bách Vận thấy tình hình của chồng không đúng bèn vội vàng đứng lên kiểm tra, vừa nghiêng người chồng sang nhìn thẳng, bà ấy hoảng sợ ngẩn ra, vội vàng gọi bác sĩ.
Hai mắt Lưu Nhất Thiên đầy tơ máu, cả người căng cứng, hai tay túm lấy chăn có vẻ rất đau đớn.
Bác sĩ nhanh chóng đến, mà Lưu Nhất Thiên cũng đã không còn phản ứng, bác sĩ và y tá vội vàng đưa ông ấy vào phòng cấp cứu.
Biết chuyện Lưu Du Ngôn cũng quay lại, đỡ lấy mẹ mình đứng bên ngoài phòng cấp cứu.
Bách Vận tận mắt nhìn thấy chồng mình tỉnh lại, mấy ngày nay đều bình thường, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy chứ?
"Sao có thể như vậy, ông trời ơi, cầu xin ông tha cho gia đình tôi đi mà."
Bách Vận khóc lớn quỳ rạp xuống đất, Lưu Du Ngôn quỳ xuống bên cạnh ôm lấy bà.
Chuyện này Bách Vận thật sự không ngờ tới, còn đáng sợ hơn lần trước, càng khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
"Mẹ, mẹ bình tĩnh chút, nhất định ba sẽ không sao."
"Sao có thể như vậy..." Bách Vận ngồi đờ ra dưới dất, ngơ ngác nhìn ánh sáng đỏ trên cửa phòng cấp cứu.
Một lúc lâu sau vẫn chưa có tin gì, Bách Vận không khống chế được lý trí, tránh khỏi tay của Lưu Du Ngôn lao đến dùng hai tay gõ mạnh cửa.
"Mấy người mau trả Nhất Thiên lại cho tôi, trả lại cho tôi..."
"Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, bác sĩ nhất định sẽ cứu được ba, nếu như mẹ cứ như vậy sẽ quấy rối bác sĩ."
Mới mấy ngày ngắn ngủi mà Bách Vận đã phải trải qua hai lần đau khổ như vậy, bà ấy đã không còn để ý đến bất cứ chuyện gì. Bà ấy chỉ biết hiện giờ người mà mình yêu đang nằm bên trong, không rõ sống chết, bà ấy không thể nào bình tĩnh được.
Bên trong phòng cấp cứu, bác sĩ và y tá đều đang rất rối, thấy điện tâm đồ ngày càng hạ, bác sĩ nhanh chóng sử dụng kích tim bằng điện nhưng mà lại không có tác dụng.
Mọi người ở đây đều biết thân phận và chuyện của Lưu Nhất Thiên, ông ấy đã vì người dân và mọi người làm rất nhiều chuyện, là một anh hùng mà người người kính trọng.
Là một bác sĩ, dù bệnh nhân là ai thì cũng phải cố hết sức để cứu chữa. Lại thấy người này đã cứu rất nhiều mạng người, tính mạng của ông ấy lại đang từ từ mất đi, tất cả mọi người trong phòng đều như ngừng thở, không dám thở mạnh tiếng nào.
Trong lúc điện tâm đồ đang dần trở thành một đường thẳng, chỉ thấy một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong phòng cấp cứu. Tất cả những bác sĩ và y tá xung quanh đều dừng động tác lại, một luồng ánh sáng xanh bao quanh Lưu Nhất Thiên.
Một giây sau, khi điện tâm đồ lại trở lại bình thường, bóng của Dạ Minh biến mất, mấy người trong phòng cấp cứu đều như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục động tác của mình.
Thấy Lưu Nhất Thiên được cứu, tất cả mọi người đều mừng rỡ.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Chúc Hạ Dương và Lưu Du Ngôn cùng đỡ lấy Bách Vận, mà sau khi Bách Vận nhìn thấy Chúc Hạ Dương xuất hiện thì cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Thấy Dạ Minh xuất hiện trước mắt, Bách Vận và Lưu Du Ngôn ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Dạ Minh, cũng là lần đầu tiên thấy có người có thể đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất.
Chúc Hạ Dương thấy Dạ Minh đi ra, bèn vội vàng đi lên hỏi: "Sao rồi?"
"Không sao, hẳn là sắp ra rồi." Dạ Minh nói rồi đỡ lấy tay Chúc Hạ Dương, đứng sang một bên.
Mà Chúc Hạ Dương thấy hai mẹ con Bách Vận và Lưu Du Ngôn hoảng sợ nhìn Dạ Minh, vậy hẳn là họ đang sợ Dạ Minh, đang chuẩn bị giải thích thì đèn đỏ của phòng cấp cứu bỗng biến thành đèn xanh, Lưu Nhất Thiên được đẩy ra ngoài.
"Bác sĩ, Nhất Thiên sao rồi?" Bách Vận vội vàng đi lên hỏi thăm, Lưu Du Ngôn cũng vội vàng đi đến kiểm tra tình hình của Lưu Nhất Thiên.
Bác sĩ gỡ khẩu trang xuống, rất cung kính nói: "Lưu phu nhân yên tâm, đội trưởng Lưu đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm."
Nghe vậy tảng đá lớn đè nặng trong lòng mọi người cuối cùng đã được gỡ xuống, Chúc Hạ Dương nhìn Dạ Minh với ánh mắt biết ơn.
Các bác sĩ cũng nhận ra Chúc Hạ Dương đang đứng bên cạnh, dù sao chuyện tài khoản Weibo anh trai linh dị và Chúc Hạ Dương nổi như vậy, không nhận ra cũng khó.
"Sao đội trưởng Lưu lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy?" Chúc Hạ Dương đi lên trước.
Bác sĩ gật đầu với Chúc Hạ Dương một cái, sau đó nói: "Chuyện này cũng do sai sót của bệnh viện chúng tôi, đã khiến đội trưởng Lưu gặp nguy hiểm. Trong thuốc của đội trưởng lưu được tiêm vào lượng lớn atropin, thuốc mà chúng tôi kê chắc chắn không có vấn đề, nhất định là có người giở trò."
Nghe vậy, không chỉ hai mẹ con Bách Vận mà ngay cả Chúc Hạ Dương cũng hoảng sợ.
Bệnh viện sẽ không phạm phải lỗi như vậy, là người ngoài lẻn vào làm, vậy thì là ai chứ?
Lưu Du Ngôn nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát, cùng mẹ đưa Lưu Nhất Thiên về phòng bệnh.
Chúc Hạ Dương khó có thể tưởng tượng nếu Dạ Minh đưa mình về thành phố Thanh Phong muộn một chút, đến bệnh viện thăm Lưu Nhất Thiên muộn một chút thì sẽ có kết quả thế nào.
Trước đây Tiểu Dương đi theo Lưu Nhất Thiên, vừa ra ngoài phá án về thì nghe một viên cảnh sát không nhịn được phàn nàn với Tiểu Dương. Tiểu Dương nghe tin thì lập tức đến bệnh viện một chuyến, thấy Lưu Nhất Thiên không sao thì anh ta mới yên tâm hơn.
"Dì, cháu đi về trước, dù sao cháu cũng không phụ trách vụ án lần này của đội trưởng Lưu, ở lâu sợ ảnh hưởng không tốt."
"Được, vất vả cho cháu rồi, mau về đi. Thằng nhóc tiểu Trương cũng không tệ, tiếc là lại xảy ra chuyện, thật đáng tiếc mà." Bách Vận khẽ thở dài tiếc hận nói.
Nghe Bách Vận nhắc đến Trương Trực Nam, Tiểu Dương có vẻ nhớ đến gì đó, đưa tay sờ món đồ trong túi.
Lúc Tiểu Dương ra khỏi phòng bệnh thì lại gặp Chúc Hạ Dương và Dạ Minh, anh ta rất ngại ngùng đi về phía Chúc Hạ Dương.
"Xin lỗi, trước đó đã hứa với cô bảo vệ tốt cho đội trưởng Lưu, là tôi thất trách."
Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng cười nói: "Đây không phải là lỗi của anh, nếu có người đã có lòng xấu thì khó lòng đề phòng. Anh cứ yên tâm làm việc của mình, bây giờ cứ giao chú cho chúng tôi."
"Vâng."
Tiểu Dương gật đầu, khi Chúc Hạ Dương và Dạ Minh đi ngang qua thì anh ta bỗng nhiên nhớ đến gì đó, vội vàng gọi cô lại, đưa đồ trong túi mình cho Chúc Hạ Dương.
"Đây là thứ tôi tìm thấy trong nhà của đội phí Nhiếp, cảnh viên mang số 038271 là Trương Trực Nam."
Nghe vậy Chúc Hạ Dương bỗng ngẩn ra.
Máy ghi âm này là của Trương Trực Nam, hơn nữa lại còn phát hiện ở nhà của Nhiếp Chi Dư.
"Anh giao cho tôi sao?"
"Đúng vậy, đội trưởng Lưu rất tin tưởng cô, cô cũng có đủ năng lực để xử lý chuyện này, giao cho cô là lựa chọn tốt nhất."
"Cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng này." Chúc Hạ Dương nhận lấy máy ghi âm.