Chúc Hạ Dương cầm lấy máy ghi âm của Trương Trực Nam, chuyện này dù sao cũng do cảnh sát xử lý, cô cũng không nghi ngờ về nguyên nhân cái chết của Trương Trực Nam. Nhưng bây giờ đồ của Trương Trực Nam lại rơi ở nhà của Nhiếp Chi Dư, trong chuyện này nhất định có gì đó.
Lưu Nhất Thiên yên tĩnh nằm trên giường bệnh, lúc này trong lòng Chúc Hạ Dương vẫn còn hoảng sợ.
Ban đầu Dạ Minh định nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, nhưng Chúc Hạ Dương muốn về, Dạ Minh không thể làm gì khác hơn là đưa cô về. Chúc Hạ Dương cũng không về cửa tiệm trước mà đến thăm Lưu Nhất Thiên luôn, đúng lúc gặp được chuyện này.
Nhưng mà nếu không đoán sai thì Chúc Hạ Dương đã biết do ai làm rồi.
Khi biết được thân phận của Dạ Minh thì hai mẹ con Bách Vận cũng không sợ anh, biết được vào giây phút cuối cùng Dạ Minh đã cứu Lưu Nhất Thiên thì càng vô cùng biết ơn.
Vì chuyện bị tiêm thuốc, đồn cảnh sát đã phái người canh chừng trước phòng bệnh của Lưu Nhất Thiên, Chúc Hạ Dương muốn quay về tiệm, trước khi đi dặn dò hai mẹ con: "Dì, mọi người nhớ rõ là dù có xảy ra chuyện gì thì cũng phải có một người để ý chú."
"Được, yên tâm đi, chúng tôi nhất định không rời nửa bước, hơn nữa bên ngoài còn có cảnh sát canh chừng mà, nhất định không có chuyện gì." Bách Vận nói.
Chúc Hạ Dương gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói: "Tuy là vậy nhưng mà có một người nhà canh chừng vẫn yên tâm hơn."
Bách Vận và Lưu Du Ngôn liếc mắt nhìn nhau, nửa hiểu nửa không gật đầu.
Dạ Minh dắt tay Chúc Hạ Dương đi ra khỏi phòng bệnh, trên đường hai người đi về, có rất nhiều ánh mắt hâm mộ nhìn hai người.
Một anh soái ca cực phẩm chưa thấy bao giờ và một trừ tà sư được mọi người kính ngưỡng rất hot trên mạng đi chung với nhau thật sự là một cảnh tượng xinh đẹp thu hút ánh nhìn của người khác.
Trước giờ Chúc Hạ Dương chưa bao giờ nghĩ đôi mắt khác người này của mình có thể ra ngoài gặp người khác, càng không ngờ rằng có ngày đôi mắt mình chẳng những không khiến người khác chán ghét mà trái lại còn trở thành dấu hiệu mà mọi người đều thích.
Thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, chuyến đi đến Linh Sơn lần này cũng khiến Chúc Hạ Dương quên mất đã sắp đến tết âm lịch. Trên những ngọn đèn đường trên phố treo đầy những lồng đen lớn màu đỏ, trên đường cũng trang trí đầy không khí vui mừng, rất có không khí của lễ tết.
Chúc Hạ Dương đi rất chậm, Dạ Minh cũng đi chậm bên cạnh cô, nhìn tốt đẹp khiến người ta ước ao. Nếu như là trước đây Chúc Hạ Dương chắc chắn đã đón xe về nhà, nhưng mà lúc này cô muốn đi chậm với Dạ Minh như vậy, cũng là một trải nghiệm đẹp đáng giá trong đời.
"Lạnh không?" Dạ Minh quan tâm hỏi.
Chúc Hạ Dương lắc đầu, sau đó ánh mắt lướt qua một cô gái đi ngang qua. Khóe môi cô mỉm cười, cô gái kia cũng cười cười chào hỏi.
Cô gái đi lướt qua họ, mà trong lòng Chúc Hạ Dương chưa từng thả lỏng.
"Không ngờ cũng có lúc em có thể không cần che giấu, dùng đôi mắt này của em để ngắm nhìn thế giới này." Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng nói.
Giọng nói của Dạ Minh vẫn dịu dàng như vậy, cứ như là gió xuân thổi qua: "Sau này bầu trời của em sẽ có anh chống."
Chúc Hạ Dương nhìn Dạ Minh, cười cười dựa đầu lên vai anh.
"Cơ thể em còn đau không, lúc bước đi chắc khó chịu hơn nhỉ?"
Vốn đang đắm chìm trong sự ấm áp, nghe thấy lời này suýt nữa thì Chúc Hạ Dương đã phun máu.
Tên này, luôn chỉ cần nói một câu đã khiến người khác hết hồn.
Không nhắc tới thì vẫn ổn, nhắc tới khiến Chúc Hạ Dương không tự chủ nghĩ đến cảnh tượng đêm hôm trước.
"Xấu hổ sao? Anh sẽ không nhắc nữa, anh cõng em."
Dạ Minh nói rồi buông Chúc Hạ Dương ra, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cô, trong lúc Chúc Hạ Dương đang chần chừ thì anh dùng một tay kéo cô lên lưng mình, bước đi từng bước một.
Chúc Hạ Dương cảm nhận được bờ vai của Dạ Minh rất rắn chắc, mỗi một bước đều rất ổn định khiến cô cảm thấy rất yên tâm.
Cô tựa đầu lên lưng Dạ Minh, nhắm hai mắt hưởng thụ khoảnh khắc tươi đẹp này.
Đã lâu Nhiếp Chi Dư chưa về nhà, vừa về đến nhà, lúc đóng cửa lại, nhìn căn nhà yên tĩnh đến mức đáng sợ này khiến lòng gã ta có hơi hoảng sợ.
Bỗng nhiên chuông điện thoại bỗng vang lên khiến gã ta sợ đến mức giật mình. Khi cầm điện thoại lên tay gã vẫn còn hơi run, sau khi nhấn nút nghe, trong điện thoại truyền đến giọn nói của một người đàn ông."
"Đội trưởng Nhiếp, chuyện tôi đã giúp ông làm xong, 300 000 mà ông nói đâu?"
Nhắc đến chuyện này là Nhiếp Chi Dư lại nổi giận, tên vô dụng này đã không làm tốt lại còn đòi tiền?
"Chuyện này anh vẫn chưa làm xong, người đã sống lại, theo lý thì một đồng cũng không có." Nhiếp Chi Dư lạnh lùng nói.
Người ở đầu dây bên kia nghe xong thì có hơi tức giận, mình đã trốn ngồi tù ra ngoài làm việc vì gã ta, nếu như không phải cho tiền mình thì mình cũng không cam lòng chịu thiệt như vậy.
"Đội trưởng Nhiếp, chuyện là ông bảo tôi làm, dù Lưu Nhất Thiên không có chuyện nhưng mà tôi cũng đã bỏ công, lẽ nào ông định xem như tôi chưa từng chịu khổ à?"
"Vì vậy nên nể tình anh có chút khổ lao, tôi trả anh một nửa tiền..."
"Một nửa?" Nhiếp Chi Dư còn chưa nói xong thì người nọ đã tức giận cắt lời.
"Ông cho là tôi là một tên ăn xin à? Ông đây nói cho ông biết, cuộc đối thoại ông bảo tôi đi hại Lưu Nhất Thiên vẫn còn lưu trong điện thoại đây. Ba trăm ngàn của tôi ông không trả, vậy thì bây giờ ông chuẩn bị một triệu cho tôi, sáng mai trước mười một giờ phải chuyển vào tài khoản, nếu không... Ông cứ chờ thân bại danh liệt ngồi trong đồn cảnh sát đi."
Tay trái Nhiếp Chi Dư siết thành nắm đấm đấm mạnh lên tường, giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh.
"Xem như mày giỏi, sáng hôm sau gặp nhau ở phố Lạc Vũ, tao chờ mày."
Đầu dây nên kia truyền đến một tiếng cười đắc ý: "Lão già, cần gì phải vì nhỏ mất lớn chứ, Ma gia đây không phải là một đứa đầu đường xó chợ dễ chơi. Chuẩn bị xong tiền đi, sáng mai Ma gia đây sẽ đến lấy."
Sau khi cúp điện thoại, Nhiếp Chi Dư tức giận đến mức cầm điện thoại đập xuống đất vỡ vụn. Sau đó lại đấm chậu hoa bên cạnh ngã xuống đất.
Cứ tưởng là lần này có thể chắc chắn đưa Lưu Nhất Thiên đi gặp diêm vương, lại bị Chúc Hạ Dương phá hỏng, hại bản thân trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Nhiếp Chi Dư càng nghĩ càng giận, đưa tay đang định đập vào tường nhưng lại rụt lại.
Tay của mình, nhà cũng của mình, dù có thế nào thì đều là mình bị lỗ.
Nghĩ vậy, Nhiếp Chi Dư cố gắng kiềm chế lửa giận của mình, để mình bình thường lại.
Suy nghĩ một lúc trong lòng vẫn thấy rất giận, bèn đi vào phòng ngủ lấy điện thoại di động của cọp mẹ trong ngăn kéo ra.
Sau đó bấm số điện thoại mà mình lưu trước đó.
Sau khi xong thì ném điện thoại sang một bên, Nhiếp Chi Dư nằm ngửa nhìn lên trần nhà.
Bỗng nhiên bên tai vang lên giọng nói quen thuộc khiến gã ta vẫn luôn chờ mong.
"Lão già đó đúng là mạng lớn, tất cả những chuyện này đều do Chúc Hạ Dương cả, nhưng mà lần này lão già đó cũng nghẹn rồi, vị trí này vẫn là của ông."
Trước đó bị cọp mẹ chèn ép, ông ta dù có tà tâm cũng không có can đảm, hiện giờ không có cọp mẹ quản, ông ta suốt ngày ngụp lặn ở nhà phụ nữ, lúc này dục vọng trong lòng càng không thể kiềm chế được.