Nhiếp Chi Dư nhìn Lan Khê Nguyệt dựa vào ghế sofa bên cạnh, gã ta cười híp mắt trả lời: "Chuyện này do tôi không cân nhắc kỹ, đáng khinh nhất chính là con ả Chúc Hạ Dương kia, tôi nhất định không bỏ qua cho cô ta."
Nói xong khóe miệng Nhiếp Chi Dư cong lên nụ cười tà ác, Lan Khê Nguyệt liếc mắt một cái, trong ánh mắt đầy sự chán ghét.
Mỗi một động tác của người đàn ông này đều khiến cô ta cảm thấy buồn nôn, nếu không phải có chuyện cần gã ta làm thì mình mới không xuất hiện ở đây.
Lan Khê Nguyệt khoanh hai tay trước ngực khiến ngực không tự chủ được nâng lên, lúc này động tác cao ngạo lại vô tình khiến Nhiếp Chi Dư đang nhìn chằm chằm nuốt nước miếng một cái.
"Lưu Nhất Thiên thế nào là chuyện của ông, mà Chúc Hạ Dương, dù thế nào tôi cũng khiến cô ta phải chết."
Lan Khê Nguyệt vừa nói vừa nhìn Nhiếp Chi Dư, ánh mắt lạnh như băng khiến ông ta giật mình, lật đật dời ánh mắt của mình.
"Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến đồ đáng chết đó sống không bằng chết, để cô thỏa mãn."
"Mặc dù cảnh sát mấy người chính nghĩa, nhưng mà cũng có nhiều con đường khác, nên muốn làm sao thì làm, đừng có tiếp tục khiến tôi hỏng việc, đừng làm mấy chuyện ngu xuẩn nữa."
"Vâng vâng vâng, lần này nhất định giúp cô giải mối hận trong lòng." Nhiếp Chi Dư như một con chó hai mắt phát sáng nhìn chủ nhân của mình.
Lan Khê Nguyệt hừ nhẹ một tiếng: "Chúc Hạ Dương cô ta nhất định phải chết, chỉ cần ông có thể giúp tôi giải quyết cô ta, tôi sẽ giúp ông vinh hoa phú quý."
"Chuyện này cũng không thành vấn đề, chỉ là... cô cũng biết cô gái đó rất thân thiết với thị trưởng, sợ là hơi khó đó." Nhiếp Chi Dư khó xử lắc đầu.
Lan Khê Nguyệt áp sát mặt lại gần Nhiếp Chi Dư hơn, đôi mắt quyến rũ có vẻ hung ác, cứ như là xà yêu khiến người ta cảm thấy sợ nhưng lại không nhịn được muốn đến gần chiếm lấy.
Đôi môi của cô ta nhẹ nhàng mấp máy, mỗi một chữ đều khiến Nhiếp Chi Dư cảm nhận được lòng dạ độc ác của cô gái này.
"Ông chỉ cần khiến cô ta sống không bằng chết, những chuyện khác cứ để tôi giải quyết."
Bây giờ Chúc Hạ Dương đã ghê gớm như vậy, tà thuật cũng không thể làm gì cô ta, võ công của mình cũng không đánh thắng được cô ta, nếu mình tự đối phó cô ta thì không có phần thắng. Mà người đàn ông trước mắt này hám lợi đen lòng, cũng có thủ đoạn độc ác.
Mà Chúc Hạ Dương dù có lợi hại hơn nữa thì cũng là người, dùng cách đối phó với người để đối phó cô ta sẽ càng có tác dụng hơn. Vậy nên để Nhiếp Chi Dư đi xử lý cô ta cũng là một phương pháp tốt.
Mà Chúc Hạ Dương là mối hận nhất trong lòng mình, chỉ cần cô ta ngã xuống thì những chuyện khác không có gì phải sợ. Vậy nên sau đó Nhiếp Chi Dư cũng đã vô dụng với mình, sống hay chết, Dư Văn đối phó gã thế nào cũng không quan trọng nữa rồi.
"Được, có lời này của cô, chắc chắn sẽ khiến cô hài lòng."
Nói xong Nhiếp Chi Dư đi đến bên cạnh lấy ra một chai rượu đỏ và hai cái ly, sau khi mở ra, rót vào ly đưa đến trước mặt Lan Khê Nguyệt.
Lan Khê Nguyệt khinh thường nhìn gã ta một cái, sau đó cười lạnh nói: "Sao thế, còn muốn chơi trò tình cảm sao? Tôi nói cho ông biết, cất suy nghĩ không yên phận của ông đi, nếu không tôi sẽ khiến ông chết một cách khó coi."
Nhiếp Chi Dư rất ôn hòa cười cười: "Sao tôi dám chứ, từ lần trước tôi đã quyết định trung thành và tận tâm với cô rồi, chắc chắn sẽ không làm trái ý cô. Hơn nữa tôi cũng xem như là đối tác của cô, làm một ly vì cái chết của Chúc Hạ Dương nào?"
"Nhìn ông như một con chó vậy, nhìn đã thấy buồn nôn. Uống rượu với chó sẽ khiến tôi khó chịu, nhưng mà nể mặt ông có thể xử lý được Chúc Hạ Dương, tôi sẽ uống với ông một ly. Nhưng mà..."
Lan Khê Nguyệt kéo dài câu nói, nhẹ nhàng mấy máy khóe môi: "Nếu như ông không thể giết chết Chúc Hạ Dương, vậy tôi sẽ khiến ông gánh chịu kết cục mà tôi muốn cô ta phải chịu."
Tất nhiên là Nhiếp Chi Dư có thể cảm nhận được sự căm hận của Lan Khê Nguyệt với Chúc Hạ Dương, nếu như Chúc Hạ Dương rơi vào tay cô ta thì chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm. Nếu mình không xử lý được Chúc Hạ Dương, mình sẽ biến thành Chúc Hạ Dương thứ hai trong tay Lan Khê Nguyệt.
Vừa nghĩ đã khiến Nhiếp Chi Dư cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng, gã ta sẽ làm mọi chuyện phát triển theo hướng mà mình mong muốn.
Nhiếp Chi Dư nhìn Lan Khê Nguyệt nhận lấy ly rượu, tiếng hai ly rượu chạm vào nhau khiến trái tim kích động của ông ta càng đập mạnh, ông ta cố gắng hết sức kiềm chế sự kích động trong lòng.
"Rượu này của ông dở quá, tôi không muốn uống lần thứ hai."
"Được được được, lần sau chuẩn bị cho cô rượu ngon hơn."
Nhiếp Chi Dư nhìn Lan Khê Nguyệt uống rượu xong, đặt ly rượu trong tay xuống, Nhiếp Chi Dư cũng đặt chén rượu trong tay mình sang bên cạnh, đi đến bên cạnh cô ta.
Lan Khê Nguyệt liếc mắt nhìn ông ta, đang chuẩn bị ra ngoài thì tay lại bị Nhiếp Chi Dư kéo lại.
"Ông muốn làm gì, lại muốn chết có đúng không?" Lan Khê Nguyệt giận dữ hét lên, sát khí trong mắt bốc lên.
Mà Nhiếp Chi Dư thì lập tức buông tay cô ta ra, cợt nhả xoa xoa tay: "Không không không, tôi chỉ là còn chuyện muốn nói với cô, cô ngồi thêm một lúc nữa đi."
"Có rắm mau thả."
Lan Khê Nguyệt cảm giác cả người nhẹ tênh, nhanh chóng ngồi xuống sofa, cô ta biết tửu lượng của mình, chỉ một hớp nhỏ như vậy cũng có thể say sao?
Cảm giác chán ghét chỗ cổ tay vừa bị Nhiếp Chi Dư đụng vào vẫn chưa tan, cô ta muốn nhanh chóng đi về rửa sạch.
"Cô biết đó, tôi có thể ngồi lên vị trí hiện tại cũng không dễ dàng gì, sau này nếu như làm sai một bước thì chẳng những tôi sẽ thân bại danh liệt, còn phải ngồi tù. Cô nói xem tôi mạo hiểm lớn như vậy, có phải nên nhận được chút bồi thường không?"
Nhiếp Chi Dư vừa nói vừa đi từng bước về phía Lan Khê Nguyệt, có vẻ như không hề che giấu ý đồ của mình, ngồi chồm hổm xuống bên chân cô ta.
"Ông còn muốn được bồi thường, chẳng lẽ không sợ bây giờ tôi sẽ công bố chuyện xấu của ông ra ngoài?"
"Cô đừng có mà gắng gượng nữa, không phải bây giờ cô đang cảm thấy cả người vừa mềm vừa nóng, muốn được xoa nắn đùa giỡn sao?"
Nhiếp Chi Dư ngồi xổm xuống bên chân Lan Khê Nguyệt, đưa tay cầm chặt lấy chân của cô ta, cởi giày của cô ta ra đặt lên miệng mình.
"Ông... lại dám..."
Lan Khê Nguyệt ngẩn ra, cả người mình đã không còn làm được gì, hơn nữa còn khô nóng khó chịu, muốn phản kháng cũng không thể được. Ban đầu còn tưởng là tửu lượng của mình không tốt, định giả vờ bình tĩnh nói chuyện xong sẽ nhanh chóng đi, không ngờ lại do tên này giở trò.
"Không phải cô nói tôi là chó sao, cô là nữ vương bệ hạ cao cao tại thượng, bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, thật ta thì nữ vương bệ hạ cũng sẽ bị chó cưỡi lên người. Ha ha ha..."
Nhiếp Chi Dư cười nhào đến, mặc dù Lan Khê Nguyệt có dùng tiền tài đánh đổi hay uy hiếp thế nào thì gã ta cũng không cần, tiểu hồ ly quyến rũ trước mặt mới là bảo vật mà gã muốn.
Lan Khê Nguyệt xụi lơ nằm trên ghế sofa để mặc cho Nhiếp Chi Dư làm những chuyện khiến mình cảm thấy chán ghét buồn nôn. Tuy cơ thể cảm thấy khô nóng nhưng mà trái tim lại như rơi vào sông băng vậy, cảm giác lạnh lẽo từ xương tủy tràn ngập đến tim cô ta cứ như cơn sóng ập đến khiến cô ta không thở nổi, tê liệt đau đớn.
Có vẻ như đã xé nát tim cô ta thành từng mảnh nhỏ.
Cô ta cảm thấy vô cùng buồn nôn, lập tức không ngừng nôn ra, dạ dày cuộn lên nôn ra ngoài.
Mà Nhiếp Chi Dư thấy vậy vẫn không thấy phản cảm, trái lại càng hưng phấn hơn.
Một cô gái xinh đẹp động lòng người như Lan Khê Nguyệt, lại luôn có dáng vẻ cao ngạo khiến người ta muốn chinh phục.
Hơn nữa cô ta càng chật vật thì sẽ càng khiến người khác có cảm giác thành công.
Dáng vẻ bây giờ của cô ta, ngay cả chính cô ta cũng vô cùng chán ghét, nhưng mà người khiến cô ta trở nên như vậy lại là mình.