Lan Khê Nguyệt chưa từng nghĩ đến mình sẽ ra nông nỗi này, bị một tên thấp kém như vậy đối xử như thế.
Lòng của cô ta đã chết, linh hồn cũng đã chết.
Cô ta không cảm nhận được bất kỳ hơi ấm nào, hơn nữa muốn xé nát tên bẩn thỉu này, khiến linh hồn gã ta hồn bay phách tán, nếu không... cô ta không thể nào tha thứ cho mình, tha thứ cho cơ thể dơ bẩn này.
Từ nhỏ đến lớn cô ta đều không thích bị người khác đụng vào, chỉ cần chạm vào người khác đã thấy buồn nôn, phải rửa đi rửa lại rất nhiều lần.
Chỉ có Ninh Khanh Nam...
Chỉ có anh ấy mới khiến mình cảm thấy bình thường, chỉ có anh ấy mới khiến mình cảm thấy dễ chịu và yên tâm.
Nhưng mà mọi thứ đều hết rồi...
Lan Khê Nguyệt trừng mắt Nhiếp Chi Dư, cô ta muốn băm vằm tên này ra thành ngàn mảnh, khiến gã ta sống không bằng chết.
"Sao vậy, muốn nhìn rõ người đàn ông đầu tiên cưỡi lên người cô sao? Vậy nhìn cho rõ một chút, tôi sẽ không khiến cô thất vọng."
Nhiếp Chi Dư thừa nhận Lan Khê Nguyệt là cô gái cực kỳ thú vị mà ông ta từng gặp, trong vẻ non nớt lại chứa sức hút vô hạn. Mồ hôi trên người cô ta chảy ra đều có mùi thơm, dù lúc này miệng cô ta vẫn còn đang nôn nhưng mà gã ta không hề cảm thấy tởm.
"Ông là tên biến thái, súc sinh, tôi nhất định sẽ khiến ông sống không bằng chết." Lan Khê Nguyệt cắn răng nghiến lợi nói.
"Cô không có cơ hội."
Lan Khê Nguyệt không biết tên trước mắt này con hung ác hơn cả súc sinh.
Đợi thuốc trong người cô ta hết rồi nhất định sẽ xử đẹp gã ta, nhưng mà Nhiếp Chi Dư cũng biết điều này, gã ta cũng đã từng thấy bản lĩnh của Lan Khê Nguyệt, vậy nên gã sẽ không có cô ta cơ hội trở mình.
Sau khi xong xuôi, Nhiếp Chi Dư lại bưng một ly nước pha bột đến trước mặt Chúc Hạ Dương, đè đầu cô ta vào lòng mình, bóp miệng cô ta đổ vào.
"Khụ khụ... Súc sinh, ông cho tôi uống cái gì?"
Lan Khê Nguyệt đã không còn chút sức lực nào, vẻ mặt càng hoảng sợ, cơn ác mộng này, cả đời này cô ta đều không muốn lại trải qua nữa...
"Yên tâm, tôi già rồi, không nhịn được sẽ làm nhiều lần, chỉ để cô ngủ một giấc thôi."
Nhìn Lan Khê Nguyệt ngủ mê man, Nhiếp Chi Dư lấy dây ra trói lại, sau đó ôm cô ta lên giường trong phòng ngủ.
Biết Lan Khê Nguyệt không giống người thường nên gã ta bỏ liều cao hơn, ly nước ban nãy cũng đủ để cô ta ngủ một ngày.
"Hừ, không phải cuối cùng vẫn rơi vào tay Nhiếp Chi Dư tôi sao?"
Nhiếp Chi Dư nhìn thoáng qua người trên giường, sau đó cầm điện thoại di động ra khỏi phòng.
Lấy sim của mình gắn vào điện thoại của vợ mình, lúc này ông ta mới tìm trong danh bạ một số điện thoại, gọi đi.
Trong điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông, Nhiếp Chi Dư vội vàng lấy lòng nói: "Anh, vẫn chưa ngủ chứ, em tìm anh có chuyện."
"Ai là anh của tên vô dụng như mày, ngay cả em gái tao cũng không bảo vệ được, bây giờ mày và tao đã không còn liên quan gì, còn tìm tao làm gì?" Người đàn ông nổi giận nói.
Nhiếp Chi Dư thầm mắng đối phương một trận, nhưng mà vẫn không thay đổi thái độ ban nãy: "Anh, em thật sự cần anh giúp đỡ, gần đây kinh tế em có hơi khó khăn, anh có thể cho em mượn ít tiền không? Em hứa là..."
"Mày còn mặt mũi vay tiền sao? Nhiếp Chi Dư, mặt của mày cũng không dày bình thường đâu, mày mau chút đi cho ông đây, nếu không... mày cẩn thận với tao."
Điện thoại bị cúp, Nhiếp Chi Dư ném điện thoại sang bên cạnh, hung dữ mắng: "Cái thá gì chứ, ông đây sẽ khiến mày hối hận."
Sau đó gã ta đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, mặc xong quần áo thì cầm túi ra ngoài một chuyến.
Bóng đèn cầu thang bị hư, khi Nhiếp Chi Dư đi trong đó, từ xa nhìn lại cứ như một con ác ma đang ẩn mình.
Bảo Bảo và Hiểu Uyển nhìn thấy Chúc Hạ Dương quay về thì rất kích động, đặc biệt là Bảo Bảo, hai mắt như sáng lên, nhưng khi thấy Dạ Minh thân mật cõng Chúc Hạ Dương thì môi nhỏ bỗng chu lên.
Dạ Minh vừa đặt Chúc Hạ Dương xuống Bảo Bảo đã nhào vào lòng Chúc Hạ Dương.
"Mẹ, Bảo Bảo rất nhớ mẹ."
"Mẹ cũng rất nhớ con, Bảo Bảo có ngoan ngoãn nghe lời không?" Chúc Hạ Dương ôm Bảo Bảo vào lòng, đưa tay xoa đầu cậu bé, rất hiền từ.
Cực kỳ giống một người mẹ.
"Bảo Bảo rất ngoan, dì Hiểu uyển rất tốt với Bảo Bảo." Bảo Bảo nói xong thì dựa đầu vào trước ngực Chúc Hạ Dương, như một con mèo rúc vào lòng chủ.
Mà Chúc Hạ Dương liếc mắt nhìn Dạ Minh, Hiểu Uyển thấy hai người có gì đó mờ ám nên lặng lẽ quan sát hai người.
Bỗng nhiên Bảo Bảo la lớn khiến mọi người trong phòng cảm thấy rất xấu hổ.
Bảo Bảo dụi dụi trong lòng Chúc Hạ Dương, sau khi ngẩng đầu lên thì thấy được trên cổ Chúc Hạ Dương có một vết thương màu tím.
"Mẹ, mẹ bị thương sao, vết thương này làm sao mà có?"
"..."
Chúc Hạ Dương xấu hổ nhìn Dạ Minh, lại nhìn về phía Hiểu Uyển, lúc ánh mắt cô và ánh mắt của Hiểu Uyển chạm nhau, cô thật sự muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Tuy Hiểu Uyển là một cô gái nhỏ chưa trải sự đời nhưng mà chưa ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy mà.
Gì mà bị thương chứ, rõ ràng là một dấu hôn.
Còn gọi là dấu dâu.
"Khụ khụ..." Hiểu Uyển ho nhẹ một tiếng, đi đến phía sau quầy hàng làm chuyện của mình.
"Mẹ, mẹ trả lời con đi, chuyện này là sao?"
Đối mặt với câu hỏi của Bảo Bảo, Chúc Hạ Dương nuốt nước miếng một cái, đang chuẩn bị mở miệng thì chỉ thấy Bảo Bảo kéo cổ áo của cô ra, nhìn thấy dưới lớp áo còn nhiều dấu vết bị che đi, cậu bé cứng ngắc rút tay lại, nhảy xuống người Chúc Hạ Dương.
Nhìn bóng lưng mất mát của Bảo Bảo, Chúc Hạ Dương có hơi luống cuống, nhất định là thằng bé đã biết gì đó.
"Bảo Bảo, không phải như con nghĩ, chuyện này..."
"Mẹ, mẹ vốn không thương Bảo Bảo."
Chúc Hạ Dương sửng sốt, luống cuống tay chân đuổi theo Bảo Bảo, động tác quá mạnh nên cơn đau khiến cô hít một ngụm khí lạnh. Dạ Minh thấy vậy thì vội vàng đỡ cô lên, mà Hiểu Uyển ở phía sau quầy hàng thấy vậy thì trong mắt có vẻ hiện lên rất nhiều trái tim màu hồng.
Không ngờ là hai người này lại phát triển nhanh như vậy, hơn nữa Dạ Minh này đúng là rất quan tâm chị Hạ.
Thấy bên cạnh Chúc Hạ Dương có một người như vậy cô ấy cũng rất kích động.
"Bảo Bảo, mẹ yêu con, yêu con nhất."
Nghe vậy người nào đó lại mất hứng, ánh mắt hiện lên vẻ bất mãn.
Yêu Bảo Bảo nhất, vậy thì mình không phải là người cô ấy yêu nhất rồi.
Bảo Bảo xoay người lại, chu miệng nhỏ lên nhìn Chúc Hạ Dương: "Mẹ mới không yêu con, mẹ yêu con thì sẽ không vì người khác mà khiến mình bị thương."
Chúc Hạ Dương có hơi giật mình, xem ra đứa nhóc này đúng là biết không ít chuyện, ngay cả chuyện này cũng biết.
"Mẹ không phải tự làm mình bị thương, mẹ tự nguyện, hơn nữa mẹ cũng cảm thấy rất hạnh phúc, cũng rất yêu con nữa."
"Mẹ nói dối."
Bảo Bảo nước mắt lưng tròng nói, sau đó lại chạy về phía Chúc Hạ Dương, ôm lấy chân cô khóc hu hu.
Chúc Hạ Dương ngồi xổm xuống ôm Bảo Bảo vào lòng, xoa lưng của cậu bé, an ủi: "Mẹ yêu Bảo Bảo nhất, mãi mãi cũng không thay đổi."
Bảo Bảo ôm Chúc Hạ Dương thật chặt, gương mặt nước mắt nước mũi tèm nhem cọ lên người cô.
Chúc Hạ Dương trừng mắt nhìn Dạ Minh một cái, không ngờ Bảo Bảo lại nhận ra nhanh như vậy, nếu không phải Dạ Minh dùng sức quá mạnh, để lại nhiều chứng cứ như vậy thì nhóc con này cũng sẽ không nhận ra.