"Phía tây đường Vũ Lạc? Lúc nào?" Vị đội trưởng bèn vội vàng hỏi.
"Hơn tám giờ sáng hôm nay." Viên cảnh sát trả lời, sau đó đưa ảnh chụp cho đội trưởng Ô.
"Đây là ảnh mà người của chúng ta đã cung cấp, tên này đang ở quán cà phê, có vẻ như đang đợi ai đó."
"Lập tức lên đường, nhất định phải bắt người này lại."
Dứt lời, đội trưởng Vu nhanh chóng đưa người đến phía tây đường Vũ Lạc.
Bên trong một quán cà phê phía tây, trong góc có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen, trong tay bưng một ly cà phê, hai mắt thỉnh thoảnh quan sát xung quanh. Mà vị trí khuất này có thể nhìn thấy rõ đầu phố, từ đây có thể nhìn thấy rõ hết người qua lại.
Nhìn thấy Nhiếp Chi Dư lái xe đến, Ma Tử bưng ly cà phê lên uống sạch ngụm cuối cùng, sau đó đi ra ngoài.
Nhiếp Chi Dư vội vàng xách hai cái túi màu đen cất vào chỗ khuất trong hẻm, sau đó xoay người ra hẻm lái xe đi.
Chỉ một lát sau, gã ta lại vội vội vàng vàng quay lại hẻm, lấy trong túi ra một thứ gì đó giấu phía sau chậu hoa.
Đường Vũ Lạc thật ra là một con đường rất hẹp, hơn nữa tất cả nhà cửa đều quay lưng về phía con phố này, thường không có ai đi ngang qua, vậy nên Nhiếp Chi Dư mới chọn chỗ này.
Chỉ một lát sau, Ma Tử đi vào hẻm, từ xa đã nhìn thấy Nhiếp Chi Dư bèn nhanh chóng chạy đến.
"Đồ đâu?" Ma tử hỏi.
Nhiếp Chi Dư chỉ chỉ hai cái túi đen phía sau, sau đó đưa tay: "Tao có thể đưa tiền cho mày, nhưng đồ của tao đâu?"
Ma Tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đơ ra nhìn Nhiếp Chi Dư: "Đồ gì?"
"Mày đừng có giả vờ."
"Ôi, sợ quá đấy, với thân phận của đội phó Nhiếp có thể bắt tôi đi bất cứ lúc nào, tôi cần phải khách sáo với ông một chút nhỉ?"
Ma Tử hừ lạnh một tiếng, thấy Nhiếp Chi Dư nghiến răng nghiến lợi, cười phì một tiếng nói: "Đừng nổi giận đừng nổi giận, tức giận không tốt cho sức khỏe. Nói cho ông biết vậy, thật ra trong điện thoại tôi cũng không có ghi âm gì, chỉ là muốn đùa với ngài đội trưởng đây chút thôi. Nhìn ông hoảng sợ kìa, tự nhiên lại mất toi bảy trăm ngàn."
Sắc mặt Nhiếp Chi Dư tái nhợt, hai tay siết thành nắm đấm, nhìn chằm chằm Ma Tử.
Sau đó khóe miệng gã ta nở một nụ cười rất mất tự nhiên, cầm một túi tiền trên tay.
"Cầm đi đi, tao mong là sau này sẽ không gặp lại mày, cũng xin mày giữ kín miệng."
"Đấy là tất nhiên, lấy tiền trừ họa cho người khác, tôi đã lấy được số tiền này thì nhất định sẽ không gây họa cho người khác."
Ma Tử thấy mình sắp lấy được tiền thì vô cùng mừng rỡ, đưa tay nhận lấy cái túi trong tay Nhiếp Chi Dư, mà Nhiếp Chi Dư lại thả tay ra, túi tiền rơi xuống đất.
"Ông..."
Ma Tử trừng mắt nhìn Nhiếp Chi Dư, nhưng nghĩ đến việc gã ta bị mình lừa nhiều tiền như vậy, tất nhiên trong lòng cũng sẽ khó chịu, đợi lấy được số tiền này rồi sẽ chiếm được bí mật động trời, muốn lúc nào tìm ông ta đòi chả được, không phải là chuyện rất đơn giản sao?"
Ma Tử xoay người nhặt lại cái túi, nhưng không ngờ Nhiếp Chi Dư nhanh chóng nhặt cây búa đặt ở chậu hoa bên cạnh lên đập vào đầu Ma Tử.
Ma Tử lập tức máu me đầm đìa ngã trên đất, đôi mắt đầy tơ máu trừng mắt nhìn Nhiếp Chi Dư.
Không ngờ là Nhiếp Chi Dư lại tàn ác như vậy, lại có thể ra tay độc như vậy.
"Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật. Đồ vô dụng được việc thì ít hỏng việc thì nhiều mà còn muốn lừa tao, mày quá non."
Nhiếp Chi Dư nói, vung búa trong tay đang chuẩn bị đập xuống đầu Ma Tử, đầu hẻm có mấy cảnh sát chạy vào.
Chạy đến quán cà phên nhưng không thấy Ma Tử đâu, đội trưởng Ô xem camera sau đó chạy theo hướng Ma Tử rời đi, vừa đi vào hẻm nhỏ đã thấy bên trong có chuyện, khi nhìn thấy chuyện này thì vội vàng quát bảo dừng lại.
Nhóm cảnh sát vọt vào trong, nhìn thấy người trên mặt đất chính là Ma Tử thì vội vàng đưa vào bệnh viện, mấy người còn lại thì đuổi theo hướng Nhiếp Chi Dư bỏ chạy.
Đội trưởng Ô đeo bao tay vào mở hai cái túi đen ra, một màu đỏ đập vào mắt.
"Đội trưởng Ô, xem ra lần này thật sự có người thuê người thêm thuốc cho đội trưởng Lưu, chắc chắn đây là giao dịch giữa họ sau khi xong chuyện."
"Ừ, A Quang, cậu có cảm thấy bóng người ban nãy rất quen không?" Đội trưởng nhìn A Quang, hai người bốn mắt nhìn nhau, có vẻ như cùng nghĩ đến gì đó.
Nhiếp Chi Dư sau khi chạy ra ngoài thì lẫn vào trong đám người, sau đó lái xe của mình rời khỏi đường Vũ Lạc. Trong lúc đợi đèn đỏ, gã ta dùng khăn giấy lau máu trên cây búa, lúc đi ngang qua thùng rác thì trực tiếp ném cây búa vào thùng rác.
Mà đội trưởng Ô lại cầm túi tiền xem thử, bên trong trừ trăm ngàn bọc ngoài cùng thì tất cả đều là giấy trắng.
Nhiếp Chi Dư nhanh chóng quay về nhà, nhìn Lan Khê Nguyệt trên giường vẫn chưa tỉnh lại lập tức cười cười, ngồi xuống bên cạnh cô ta, đưa tay chạm vào bắp đùi trắng nõn của cô ta.
"Tất cả đều không thoát khỏi lòng bàn tay của mình, tao muốn khiến tất cả mọi người trở thành nô lệ của tao."
Lúc Nhiếp Chi Dư thấy đội trưởng Ô dẫn người xuất hiện thì trong lòng có hơi hoảng sợ, nhưng khoảnh khắc mà gã vứt hung khí đi kia, lòng gã ta trở nên bình tĩnh.
Trên tay đã dính nhiều máu người như vậy, gã ta đã sớm quen rồi.
Sợ hãi sao?
Đúng là chê cười.
Một giây sau, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, nhìn thoáng qua tin nhắn gửi từ một số lạ, Nhiếp Chi Dư nở nụ cười thô bỉ, xuống lầu đón taxi đi đến đó.
Mà hơn bảy giờ Hiểu Uyển thấy cửa đã mở nhưng lại không thấy Chúc Hạ Dương đâu. Vì lúc trước cô ấy ở nhà của Chúc Hạ Dương nên vẫn còn giữ chìa khóa, bèn mở cửa lên lầu kiểm tra, vẫn không thấy Chúc Hạ Dương đâu.
Bình thường khi Chúc Hạ Dương ra ngoài sẽ mang theo túi, vậy chứng minh là cô chưa ra ngoài, nhưng mà lên lầu tìm một lượt cũng không thấy đâu.
"Dì Hiểu Uyển, sao dì lại ở đây, mẹ đâu?"
Bảo Bảo dụi mắt vẫn còn buồn ngủ, dù sao tối qua nghe trộm Dạ Minh chữa thương cho mẹ đến tận khuya mới ngủ.
Vì không muốn để Bảo Bảo lo lắng, Hiểu Uyển lắc đầu: "Không sao, dì chỉ xem thử thôi."
Sau đó Hiểu Uyển đi xuống lầu, vẫn không thấy Chúc Hạ Dương đâu, Mạc Thần lại đến.
"Hiểu Uyển, em sao vậy, sao lại lo lắng thế?"
Nghe Hiểu Uyển nói xong Mạc Thần cũng bắt đầu lo lắng.
Dù sao chỉ cần Chúc Hạ Dương ra ngoài thì đều sẽ mang balo, bởi vì trong đó có rất nhiều đạo cụ của cô. Hơn nữa mở cửa xong lại biến mất không nói gì, cũng không giống tác phong của Chúc Hạ Dương.
"Anh có dự cảm là nhất định Chúc Hạ Dương đã gặp chuyện gì đó, em có số điện thoại của Dư Sanh không?"
Hiểu Uyển lắc đầu, không hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy, anh nghĩ là chị Hạ đã đi tìm Dư Sanh sao?"
"Tiểu Hạ Dương chỉ mới biến mất bốn tiếng, chưa thể lập án, Dư Sanh là con gái của thị trưởng thành phố, tìm cô ấy thì có thể đi đường tắt."
Lúc này Hiểu Uyển mới hiểu ra, nhưng mà mình cũng không có số điện thoại của Dư Sanh.
Trong lúc đang lo lắng lại nhìn thấy điện thoại di động của Chúc Hạ Dương ở trên quầy.