Chúc Hạ Dương mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy đầu hơi căng, mở hai mắt nhìn cảnh tượng xa lạ trước mắt thì đã hiểu đã xảy ra chuyện gì rồi.
Trước mặt không có bất cứ ai, chỉ có sự hoang vu và vắng vẻ.
Đây là một tòa nhà trống, chỉ có xi măng và cột, những chỗ khác đều trống trơn. Xung quanh còn có vài đống gạch, xem ra trước đây chỗ này đang định xây trường học.
Tuy cả người Chúc Hạ Dương đều không có sức, nhưng mà có thể cảm nhận được âm khí ở đây rất nặng.
Vậy nên cô cũng có thể đoán được tại sao người ta bỏ giá cao ra sửa lại nơi đây nhưng vẫn trở nên hoang phế.
"Tất cả ra đây hết đi, không cần trốn." Chúc Hạ Dương mạnh mẽ nói, chỉ thấy rất nhiều quỷ hồn màu trắng bay ra.
"Trước đây nơi này là một nghĩa địa, nhưng lại bị những người thiếu đầu óc san thành đất trống, hơn nữa còn muốn xây trường học, thực sự độc ác."
"Nên các người đã hại chết vài người, hù tất cả bọn họ chạy mất sao?"
Nghe lời Chúc Hạ Dương nói, nhóm quỷ nhìn nhau, trong lòng đều hoảng sợ. Không hổ là trừ tà sư giỏi nhất, có thể giải quyết được cả Yêu Ma, ở đây đã xảy ra chuyện gì tất nhiên cũng không giấu được cô.
"Đó là do họ đáng đời, chúng ta đều đã chết mà vẫn không chừa lại con đường sau cùng cho chúng ta." Một ông lão râu dài nói.
"Đúng vậy, tộc trưởng nói đúng, bây giờ loài người quá tham lam không biết đủ, muốn xây dựng trường học để dùng dương khí của người dương trấn áp chúng ta, vì lợi ích của mình, chúng ta khiến họ không thể nào được như ý." Một người đàn ông nói, ánh mắt đầy vẻ chống cự.
Chúc Hạ Dương biết tâm trạng của họ, dù người đang sống cũng có thể bị dục vọng điều khiển, huống chi là quỷ đã nhiễm lệ khí, đi vào con đường tà đạo chứ.
"Tộc trưởng, cô gái trước mắt này có hơi thở không tầm thường, nếu chúng ta có thể sử dụng sức mạnh này thì sau này chắc chắn sẽ không cần e ngại bất cứ ai, ngay cả cao nhân đắc đạo cũng sẽ không làm gì được chúng ta."
Một người phụ nữ trung niên nhìn Chúc Hạ Dương, biểu hiện trên mặt đầy tham lam, vừa nói vừa nhìn Chúc Hạ Dương, lại dường như không kiềm nén được sự xúc động của bản thân.
Thấy những con quỷ khác cũng nhốn nháo cả lên, tộc trưởng đến gần Chúc Hạ Dương một chút, sau đó nói: "Nhưng mà sức mạnh của cô ta không tầm thường, sợ là khi đụng đến cô ta thì con đường sau này của chúng ta không dễ đi."
"Sợ gì chứ, chỉ cần có được sức mạnh của cô ta, nhất định là không cần xem ai ra gì, còn sợ gì chứ?"
"Đúng rồi tộc trưởng."
Tộc trưởng dường như cũng có vẻ động lòng, nhưng Chúc Hạ Dương bèn vội vàng nói: "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, dù sức mạnh của tôi to lớn nhưng mà cũng có người tài giỏi hơn tôi, hơn nữa nhất định người này sẽ đến tìm các người trả thù."
Hiện giờ điều Chúc Hạ Dương lo nhất là mình không làm được gì, không có cách nào vận dụng sức mạnh trong cơ thể, cũng không thể khống chế kiếm trảm ma nên không thoát khỏi được nguy hiểm.
Vậy nên cô cần kéo dài thời gian uy hiếp dụ dỗ ngăn bọn họ lại.
"Các người đã nghe đến quỷ đế Hằng Cổ chứ, chính là vị quỷ vương sống từ thượng cổ đến giờ, sức mạnh của anh ấy hơn tôi nhiều. Hơn nữa tôi còn là đế phi của anh ấy, nếu như các người dám đụng đến một sợi lông của tôi, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho các người."
Mọi người nghe vậy thì nhìn nhau, dù không biết Chúc Hạ Dương nói thật hay giả nhưng mà bọn họ đều đã nghe danh của quỷ đế Hằng Cổ. Đó chính là vị sở hữu bí pháp tồn tại mãi mãi của lục giới, chỉ sợ chọc vào anh cũng không phải chuyện gì tốt.
Nhưng mà có khi cô gái trước mắt này đang nói dối cũng không chừng, dù sao đó cũng là một nhân vật lợi hại như vậy.
"Cô không cần phải nói lời ngông cuồng, tuy là với sức mạnh của cô thì chuyện này không phải không thể, nhưng mà chỉ nói miệng không có bằng chứng, cô nghĩ chúng tôi sẽ bị cô lừa sao?"
"Không tin thì các người có thể thử một lần." Chúc Hạ Dương cười nhạt, ánh mắt lạnh thấu xương xua tan nhuệ khí của những quỷ hồn kia.
Nhưng mà bọn họ vẫn không muốn từ bỏ cơ thể và linh hồn thơm ngon trước mặt, bèn ép về phía Chúc Hạ Dương, đúng lúc này chỉ thấy ở cửa cầu thang có người đi lên, Nhiếp Chi Dư vừa nhìn thấy Chúc Hạ Dương thì khóe miệng đã nở nụ cười tà ác.
"Nhiếp Chi Dư, thật đúng là ông." Chúc Hạ Dương muốn lập tức đánh kẻ trước mặt bầm dập, nhưng mà lúc này cả người không hề có chút sức nào, khiến cô muốn vận khí cũng không được.
Nhiếp Chi Dư đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy cằm Chúc Hạ Dương nhưng bị Chúc Hạ Dương nghiêng đầu né tránh.
Tay gã dừng lại trong không khí, sau đó rút lại, cười lạnh nói: "Cô cũng biết tình hình bây giờ của mình nhỉ, bây giờ cô cảm thấy cả người mềm nhũn không có sức, dù có bản lĩnh thì cũng không thể thi triển được."
Gã ta đứng dậy cởi áo khoác của mình, vẻ mặt tà ác: "Tao đã dùng cách giống vậy để chiếm được Lan Khê Nguyệt rồi, bây giờ cô ta vẫn còn đang nằm trên giường của tao đấy thôi. Tao không quen nhìn dáng vẻ cao ngạo này của mấy con đàn bà tụi mày, tao muốn tụi mày biết, tụi mày xem thường tao thì tao có thể khiến tụi mày sống không bằng chết."
Nghe vậy Chúc Hạ Dương cảm thấy rất khó tin, nếu Nhiếp Chi Dư thật sự đã làm gì Lan Khê Nguyệt thì không biết lúc này Nhiếp Chi Dư có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú gì.
Dù sao Lan Khê Nguyệt cũng cao ngạo như vậy, tính khí nóng nảy rất khó đối phó. Một cô gái rắc rối như vậy mà cũng rơi vào bẫy, có thể thấy được Nhiếp Chi Dư thật sự mất trí đến mức nào.
"Sao ông lại biết Lan Khê Nguyệt?"
"Tao cũng không ngại nói cho mày biết, cô ta muốn mày chết nên bảo tao tìm mày, tất cả mọi chuyện bây giờ đều là cô ta nói tao làm, chỉ là cô ta không biết trong lúc cô ta tính toán thì lại bất ngờ bị tao lừa, ha ha ha. Hơn nữa chuyện Trình Dục Tường ngày đó cũng do cô ta gây trở ngại, suýt chút nữa đã giết chết mày, nếu vậy thì tao không được đụng đến mày rồi, thật sự đáng tiếc mà."
Chúc Hạ Dương không ngờ Lan Khê Nguyệt lại hận mình đến vậy, không tiếc để bản thân bị lợi dụng. Người cao ngạo như cô ta, nếu có thể làm như vậy thì hẳn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để trả thù mình.
"Dựa vào những gì tôi biết về Lan Khê Nguyệt, cô ta sẽ không tha cho ông."
"Tao sẽ không cho cô ta cơ hội." Nhiếp Chi Dư đã tính toán sẵn trong lòng nói.
Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng cười nói: "Ông không trói nổi cô ta."
Ở nhà của Nhiếp Chi Dư, Lan Khê Nguyệt đã tỉnh lại từ lâu dần dần lấy lại sức, tuy là rất hận Nhiếp Chi Dư nhưng mà điều quan trọng nhất lúc này là cô ta phải rời khỏi đây.
Hai mắt cô ta nhìn chằm chằm vào cửa tủ quần áo, trong miệng mặc niệm chú ngữ, chỉ thấy một giây sau, tủ quần áo bỗng nhiên mở ra, một đứa bé màu đen nho nhỏ xuất hiện trước mắt.
Tiểu quỷ ngồi xếp bằng, trên mặt nở nụ cười âm u kinh khủng, đôi mắt nho nhỏ đảo quanh lộc cộc trong hốc mắt.
"Hì hì hì..."
"Cởi trói cho tao, nếu không... tao sẽ khiến mày lập tức tan biến." Lan Khê Nguyệt lạnh lùng nói.
Tiểu quỷ vẫn cười khanh khách, cái cổ lắc một vòng tròn, vẫn ngồi trong tủ quần áo như trước.
"Thả tao ra, tao sẽ cho mày tự do."
Lan Khê Nguyệt vừa dứt lời thì dây thừng trong tay bỗng nhiên đứt ra, Lan Khê Nguyệt xoay người xuống giường, tiểu quỷ đi theo sau cô ta.
Biết Nhiếp Chi Dư không có ở nhà, Lan Khê Nguyệt gạt hết tất cả đồ đạc trong nhà xuống đất biến căn nhà thành một đống bừa bộn, sau đó đập cửa rời đi.