Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 429 - Chương 429: Nếu Muốn Chết, Cho Các Người Toại Nguyện

Chương 429: Nếu muốn chết, cho các người toại nguyện




Chúc Hạ Dương thấy Nhiếp Chi Dư đang đến gần, cả người mềm nhũn không có sức, tất nhiên là không thể nào chống lại. Tuy mình là một món ngon trong mắt những quỷ hồn ở đây, nhưng mà chỉ họ mới có thể giúp mình.

Dáng vẻ xấu xa kinh tởm của Nhiếp Chi Dư khiến Chúc Hạ Dương thật sự buồn nôn, cô có thể tưởng tượng được bóng ma tâm lý của Lan Khê Nguyệt lớn đến mức nào.

"Chúc Hạ Dương, mày ỷ vào năng lực của mình nên luôn không xem tao ra gì, tao ghét nhất phụ nữ tự cho là đúng, hôm nay tao cũng muốn mày phải chịu nghiêm phạt."

Chúc Hạ Dương bị trói trên cây cột, cô cũng không để ý đến Nhiếp Chi Dư mà nói với những quỷ hồn kia: "Lẽ nào các người sẽ nhìn nơi ở của mình bị làm bẩn sao, vậy sẽ chỉ khiến nghiệp chướng của các người nặng hơn."

Nhiếp Chi Dư không biết là cô đang nói chuyện với ai, cho rằng cô đang dọa mình.

"Đừng có giả thần giả quỷ, tao sẽ khiến mày thích cảm giác này."

Nói xong, Nhiếp Chi Dư lao đến, Chúc Hạ Dương hét lớn: "Trương Trực Nam, tôi biết anh chết oan, anh mau đuổi giết tên này đi, giết ông ta báo thù."

Nghe vậy Nhiếp Chi Dư dừng động tác lại, tin là thật quay đầu nhìn ra sau một cái, thấy không có ai, đang chuẩn bị nói gì đó lại tiếp tục bị Chúc Hạ Dương hù dọa.

"Chồng bà giết bà tàn nhẫn như vậy, ông ta làm nhiều chuyện có lỗi với bà như vậy, bà giết chết ông ta tôi cũng sẽ không xử lý các người, hãy để ông ta chịu trừng phạt."

"Cọp mẹ."

Nhiếp Chi Dư ngẩn ngơ quay quanh chỗ này nhìn bốn phía.

Nhìn xung quanh trống trải không một bóng người, gã ta chắc chắn là Chúc Hạ Dương đang dọa mình, nhưng mà trong lòng vẫn hơi sợ.

"Bây giờ vợ ông đã là một con lệ quỷ rồi, bà ta còn thảm hơn cả lúc bị ông giết, bà ta đến tìm ong trả thù, Nhiếp Chi Dư."

"Không đúng, đừng hòng lừa tao, bà ta đã sớm chết rồi, linh hồn cũng đã bị Lan Khê Nguyệt đánh tan, lấy đâu ra lệ quỷ."

Chúc Hạ Dương không ngờ Nhiếp Chi Dư lại độc ác như vậy, dù sao cũng là người vợ kết tóc của mình, sao có thể làm đến mức độ như vậy.

"Bọn họ đang cãi nhau đó, ông xem đi."

Chúc Hạ Dương quát lớn một tiếng, vẻ mặt hoảng sợ, Nhiếp Chi Dư cũng sợ đến mức vội vàng xoay người hốt hoảng nhìn xung quanh.

Nhưng mà trước mặt không hề có thứ gì cả, chỉ là một giây sau, một tiếng "bốp" vang lên, trên mặt Nhiếp Chi Dư bị tát một cái, nhưng mà trước mắt vẫn không hề có bóng người.

Mà Chúc Hạ Dương lại thấy Mạt Nhi xuất hiện tát vào mặt Nhiếp Chi Dư, điên cuồng tát vào vẻ mặt ngày càng hoảng sợ của Nhiếp Chi Dư.

Nhiếp Chi Dư bỗng quỳ rạp xuống đất, vừa dập đầu vừa nhận sai cầu xin tha thứ.

"Vợ, tôi không cố ý đâu, xin bà tha cho tôi đi."

Mạt Nhi cũng không tha cho ông ta, ống tay áo màu trắng vung lên, chỉ thấy thân thể của Nhiếp Chi Dư trôi dạt trong không trung, lộn ngược đầu xuống dưới, gương mặt phình ra cứ như là đít khỉ vậy.

Mấy quỷ hồn bên cạnh thấy Nhiếp Chi Dư đã bị Mạt Nhi bắt được, hơn nữa còn thu dọn một cách dễ dàng thì đều ngẩn ra tại chỗ. Mà vài quỷ hồn không biết sống chết lại lao về phía Chúc Hạ Dương, muốn nhân cơ hội ra tay.

Bỗng nhiên U Liên chợt xuất hiện, mắt lạnh khinh thường nhìn những quỷ hồn trước mặt.

"Nếu đã muốn chết, ta giúp các người toại nguyện."

U Liên vừa dứt lời, vung tay lên một cái, một vòng xoáy màu tím xuất hiện trước mắt hút tất cả các quỷ hồn vào.

Sau đó nàng ta lại vung tay lên, mọi thứ trước mắt đều biến mất.

Nhiếp Chi Dư thấy vậy càng sợ đến mức gương mặt lúc xanh lúc đỏ, vội vàng cầu xin Chúc Hạ Dương tha thứ.

Mà lúc này Chúc Hạ Dương cũng đã được U Liên thả ra, U Liên dìu cô đi từng bước về phía Nhiếp Chi Dư.

"Cô... cô muốn làm gì chứ, tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Thanh Phong, cô dám đụng đến tôi, tôi sẽ xử đẹp cô."

Chúc Hạ Dương cười lạnh nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không đụng đến ông, trên tay ông dính nhiều máu và mạng người như vậy, tự sẽ có người xử lý ông."

Lời của Chúc Hạ Dương xem như đang nhắc nhở Nhiếp Chi Dư, nếu như nguyên nhân cái chết của vợ mình bị anh trai bà ta biết thì nhất định mình sẽ phải chết.

"Sao cô lại biết những chuyện này?"

"Làm sao tôi biết thì không có nghĩa vụ nói cho ông biết, ông vốn không xứng biết."

Trương Trực Nam biết Nhiếp Chi Dư muốn hại Lưu Nhất Thiên, dù có phải mất mạng anh ta cũng muốn truyền tin cho Lưu Nhất Thiên, một người chính trực như vậy lại bị Nhiếp Chi Dư hại chết.

Ngay cả vợ mình mà Nhiếp Chi Dư cũng không tha, sự âm hiểu độc ác của người này thật sự đã đến mức khiến lòng người căm phẫn.

"Ông không tiếc bất cứ giá nào để đạt được một số thứ, bây giờ tất cả đều đã mất hết, đều do ông đáng đời."

Chúc Hạ Dương nói, sợi dây trên mặt đất được Mạt Nhi dùng pháp lực bay lên trói Nhiếp Chi Dư lại, vừa đi được một đoạn không xa thì đã gặp được một nhóm cảnh sát.

Hơn nữa có cả Hiểu Uyển.

Hiểu Uyển vừa nhìn thấy Chúc Hạ Dương đã lao đến ôm cô khóc hu hu, cứ như là người vừa bị hoảng sợ là cô ấy vậy. Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Hiểu Uyển, con bé này đúng là rất quan tâm mình.

"Chị không sao rồi, yên tâm đi."

Nhìn Hiểu Uyển nhẹ nhàng lau nước mắt, Chúc Hạ Dương lại hỏi: "Sao mọi người lại đến được đây?"

Nơi này là đồng trống hoang vu, nếu không biết trước hẳn là rất khó tìm.

"Là Vương Tự, anh ta nhớ mặt người bắt cóc chị, sau khi cảnh sát tìm được người đó thì biết được địa điểm." Hiểu Uyển nói.

"Chị gái nhỏ, chị không sao chứ?" Vương Tự thò đầu ra khỏi túi của Hiểu Uyển nói.

Chúc Hạ Dương định lắc đầu, Hiểu Uyển lại rất bất mãn nói: "Đều tại anh, nếu anh có thể nói sớm một chút thì không phải đã đến cứu chị Hạ sớm hơn rồi sao?"

"Tôi cũng không có cách nào khác mày, dù sao thì tôi cũng sống nhờ vào điện thoại này, hết pin thì cũng đành chịu thôi." Vương Tự rất ấm ức.

"Không sao, bây giờ chị bình an không sao." Nghĩ đến việc tối qua mình quên mất sạc pin cũng hơi xấu hổ.

Đội trưởng Ô đi lên kính cẩn gật đầu với Chúc Hạ Dương: "Chúc tiểu thư, cô theo chúng tôi đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung một chuyến đi."

"Được."

Sau khi giao Nhiếp Chi Dư và máy ghi âm cho đội trưởng Ô, mọi người cùng đến đồn cảnh sát.

Sau khi biết đã tìm thấy Chúc Hạ Dương, hai cha con Dư Văn và Dư Sanh cũng chạy đến, khi nhìn thấy Chúc Hạ Dương thì rất yên tâm.

Ma Tử khi được đưa đến bệnh viện đã không thể cứu được, búa nện lên đỉnh đầu gã làm vỡ vụn xương đỉnh đầu.

Sau khi nghe máy ghi âm xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ không ngờ là Nhiếp Chi Dư lại dính nhiều máu người như vậy, hơn nữa còn vô cùng độc ác.

Nhiếp Chi Dư đã bị điên, thừa nhận hết tội lỗi của mình, thủ đoạn của gã ta vô cùng tàn độc khiến mọi người đều không thể tin được.

Chuyện của Nhiếp Chi Dư đa được xử lý xong, tất cả chứng cứ đã có đủ, chờ đến ngày mở tòa thẩm vấn và phán quyết. Chúc Hạ Dương bảo Hiểu Uyển đi về trước còn mình thì đến bệnh viện thăm Lưu Nhất Thiên.

Mạt Nhi và U Liên cũng đã rời đi, sau khi thăm Lưu Nhất Thiên xong, Dư Sanh kéo Chúc Hạ Dương đến trung tâm thương mại.

Chúc Hạ Dương cứ tưởng là Dư Sanh muốn mua quần áo gì đó, không ngờ rằng cô ấy lại kéo mình đến toàn cửa hàng đồ nam.

Thấy sự nghi ngờ của Chúc Hạ Dương, Dư Sanh cười nói: "Chị Hạ, chị không biết rồi, mấy ngày nữa là sinh nhật của Y Bạch, lúc đó vết thương của anh ấy cũng đã lành rồi, anh ấy nói sẽ xuống núi cùng em, Nên em muốn mua một bộ quần áo làm quà sinh nhật cho anh ấy, tuy là em cảm thấy anh ấy mặc đạo bào cũng rất đẹp."

Bình Luận (0)
Comment