Ở bên cạnh Y Bạch lâu như vậy nhưng Chúc Hạ Dương cũng không biết chính xác ngày sinh của Y Bạch. Thấy Dư Sanh như vậy thì hẳn là tình cảm của hai người cũng đã tốt hơn rồi.
"Vậy sao, nhưng mà anh ấy đã quen mặc đạo bào, nếu như em mua mà anh ấy không mặc thì sao?"
Nghe vậy Dư Sanh chu môi suy nghĩ một chút, sau đó cười ngọt ngào nói: "Anh ấy nhất định sẽ mặc, không mặc thì em sẽ tự tay mặc cho anh ấy."
"Hay." Chúc Hạ Dương giơ ngón cái lên.
"Lâm thiếu gia, đây là dây chuyền của cậu, hôm nay hàng vừa đến."
"Được, gói lại cho tôi, thêm cho tôi một tấm thiệp sinh nhật, tôi muốn tự tay viết lời chúc."
"Được."
Hai người xách theo quần áo mới mua đi trên hành lang, sau khi thấy được giọng nói quen thuộc, sự ngọt ngào trong lòng Dư Sanh biến mất, sắc mặt trở nên cứng ngắc.
Lâm Trí Lâm quay đầu lại cũng nhìn thấy Dư Sanh, anh ta cười đi đến, nụ cười kia khiến người ta cảm thấy vô cùng buồn nôn.
"Ôi, đây không phải là con gái của thị trưởng Dư Sanh tiểu thư sao, có thể gặp cô ở đây đúng là... xui xẻo mà."
Nhìn gương mặt này của Lâm Trí Lâm, Chúc Hạ Dương và Dư Sanh đều không nhận ra. Trước đó người này lúc nào cũng có vẻ quỵ lụy níu kéo, sao mới đó đã trở nên không coi ai ra gì như vậy?
"Dây dưa không rõ ràng với quỷ, ai nhìn thấy cô cũng đều sẽ bất hạnh nhỉ, tôi cũng không dám đụng đến cô nữa."
Lâm Trí Lâm đụng đến vảy ngược của Dư Sanh, nhưng mà anh ta vẫn không dừng lại, trái lại càng nặng lời hơn.
"Chỉ với cô bây giờ, cô cho rằng tôi thật sự muốn kết hôn với cô sao, đúng là chuyện cười mà. Lâm Trí Lâm tôi còn có dạng phụ nữ nào chưa từng gặp, cô tự cho mình thanh cao, không phải là cũng phải quỳ dưới chân người khác sao?"
"Anh câm miệng." Dư Sanh đẩy ra, nhưng lại bị Lâm Trí Lâm bắt lại, sau đó bỏ ra.
"Cô đừng tưởng cô là con gái của thị trưởng thành phố Thanh Phong thì muốn làm gì cũng được, có lẽ cô vẫn còn chưa biết, thị trưởng lần này chưa chắc đã là ba cô đâu. Khí thế của phó thị trưởng lần này cũng rất mạnh, hơn nữa ông ta cũng nắm chắc phần thắng, nhà cô chuẩn bị bị đuổi ra khỏi thành phố Thanh Phong, ra đường ăn xin đi."
Chúc Hạ Dương vẫn luôn chưa nói gì lạnh lùng nhìn Lâm Trí Lâm, tên này cứ như là một tên hề, diễn tròn vai diễn một kẻ nội tâm hèn mịn và bẩn thỉu.
"Lâm Trí Lâm, đừng khiến tôi cảm thấy buồn nôn, tôi sẽ khiến anh trả giá đắt." Dư Sanh cảnh cáo nói.
Nhưng Lâm Trí Lâm lại không hề hoang mang bước lại thêm mấy bước, đến gần Dư Sanh nhỏ giọng nói: "Cô cẩn thận chút đi, nếu như chọc giận tôi, nói không chừng lúc nào đó cả thành phố này đều biết thiên kim tiểu thư bảo bối của thị trưởng đã bị quỷ ngủ cùng..."
"Anh..." Dư Sanh tức giận đến mức mặt đỏ ửng, lại chỉ có thể trừng mắt nhìn Lâm Trí Lâm.
Cô không có can đảm như lần đánh Lâm Trí Lâm trong wc, dù sao bây giờ Lâm Trí Lâm khác trước, anh ta không còn vì mơ ước gia thế nhà Dư Sanh mà quỵ lụy, Dư Sanh cũng tin rằng con chó điên này sẽ thực sự công bố chuyện của mình ra ngoài.
Vậy chẳng phải mình sẽ khiến cha phải xấu hổ, khiến nhà họ Dư trở thành trò cười của tất cả mọi người, còn khiến Y Bạch bị ảnh hưởng sao?
Thấy vẻ mặt đầy đắc ý của Lâm Trí Lâm, Chúc Hạ Dương đứng đậy.
"Lâm tiên sinh, anh nghĩ gì thật ra tôi cũng không có ý kiến, nhưng mà nhất định anh phải nghĩ cho kỹ đấy."
"Hừ, đừng nghĩ là uy hiếp được tôi." Dáng vẻ của Lâm Trí Lâm rất kiêu ngạo.
"Uy hiếp hay không thì không biết, chỉ là muốn nhắc nhở Lâm tiên sinh đây." Chúc Hạ Dương vờ như nhớ ra gì đó, nói thêm: "Đúng rồi Lâm tiên sinh, không biết ngài có sợ quỷ không?"
"Chà, còn muốn dọa tôi sợ? Tôi mới không sợ." Lâm Trí Lâm giả vờ như rất bình tĩnh.
Mà Chúc Hạ Dương thì cười cười, nhìn ra đằng sau Lâm Trí Lâm nói: "Ngay đằng sau anh có một con đó."
Dứt lời, Chúc Hạ Dương kéo lấy Dư Sanh rời đi, Lâm Trí Lâm nhìn bóng lưng của hai người, dù là ban ngày nhưng mà trong lòng vẫn sợ hãi. Có vẻ như là sau lưng thật sự có thứ gì đó vậy, khiến anh ta thấy ớn lạnh.
Anh ta cũng biết sự ghê gớm của Chúc Hạ Dương, cũng không khỏi tin tưởng những chuyện quỷ tà này của cô.
Vì biết khó đắc tội với cô gái này nên Lâm Trí Lâm không thể làm gì khác hơn là hung dữ cầm đồ của mình đi mất.
Mà Chúc Hạ Dương vỗ nhẹ lên vai Dư Sanh: "Yên tâm, chị sẽ giúp em trừng trị anh ta."
Mười hai giờ khuya, Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng đi xuống giường, Bảo Bảo bên cạnh vẫn đang ngủ say.
Cô mặc quần áo đàng hoàng sau đó đi xuống lầu, mở mắt đứng ở ngã tư đường một lúc lâu, sau đó đưa tay kéo một cái túm được một người đàn ông trung niên quần áo tả tơi.
"Xin cô tha mạng, từ nhỏ đến giờ tôi cũng không làm chuyện xấu gì cả, chỉ là thảm đến nỗi chỉ có thể lơ lửng ở thế gian này, xin cô tha cho."
Chúc Hạ Dương vẫn không buông hắn ra, mà khẽ cười nói: "Ông thử nói xem sao lại thảm như vậy?"
"Tiểu nhân thua sạch gia sản, vợ con ly tán, cuối cùng khi chết lại bỏ lỡ thời gian đi đến âm giới, không biết đã trôi nổi không biết bao nhiêu năm, tôi cũng không nhớ rõ nữa."
Chúc Hạ Dương suy nghĩ một chút, tuy không quá hài lòng nhưng cũng cảm thấy miễn cưỡng tạm được. Cô thả áo của người đàn ông ra, nở nụ cười như âm có âm mưu gì đó.
"Tôi nhờ ông một chuyện, nếu làm xong tôi sẽ tha cho ông, không làm xong thì ông cứ chờ..."
"Làm tốt, nhất định sẽ làm tốt."
Chúc Hạ Dương cười tà ác, trong lòng đang tính toán nhỏ.
Chúc Hạ Dương về đến nhà thấy Bảo Bảo vẫn còn đang trong giấc mộng, hiện giờ cậu bé không khác gì với đứa trẻ bình thường, cũng không biết đến bao giờ ma lực của thằng bé mới hồi phục lại.
Chúc Hạ Dương ngồi xuống bên cạnh xoa đầu Bảo Bảo, nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngủ say của cậu bé, thật lâu vẫn chưa rời mắt.
Cô nhất định sẽ thay Linh Diễm và A Cửu chăm sóc Bảo Bảo thật tốt, không để cậu bé chịu bất cứ tổn thương gì.
Buổi trưa, Dư Sanh đi đến cửa tiệm, cô ấy hốt hoảng níu lấy tay Chúc Hạ Dương, ấp úng nói: "Hạ Dương, Nhiếp Chi Dư ông ta..."
"Ông ta làm sao?"
"Ông ta... đã chết."
Chúc Hạ Dương ngạc nhiên.
Nhiếp Chi Dư đã hại nhiều người như vậy, nên gặp quả báo, nhưng mà dù sao ông ta cũng là người, dùng sự trừng phạt của dương gian cũng tốt.
Vậy nên mới giao gã ta cho cảnh sát, không ngờ mới một đêm mà đã chết rồi.
Nếu là Lưu Nhất Thiên thì đã báo tin cho mình, để mình đến kiểm tra thử rồi. Nhưng bây giờ không giống vậy, dù là Nhiếp Chi Dư hay là đội trưởng Ô thì với họ mình cũng là một người xa lạ.
"Tại sao ông ta lại chết?" Chúc Hạ Dương hỏi.
Dư Sanh uống một hớp nước sau đó ngồi xuống: "Cảnh sát đã phong tỏa tin tức, nhưng mà theo em được biết thì đầu và tay chân đều bị tách ra, ngay cả cái đó cũng bị cắt mất..."
...
Nghe vậy mấy người đều nhìn nhau.
"Không phải ông ta ở trong đồn cảnh sát sao, sao lại ra nông nỗi đó?" Gương mặt Hiểu Uyển nhăn lại có vẻ hơi sợ hãi.
"Ông ta chết trong đồn cảnh sát, nghe nói ngay cả cảnh sát cũng không nghe được tiếng động gì cả." Dư Sanh lắc đầu nói: "Ai bảo hắn ác như vậy chứ, vậy cũng xem như gặp quả báo rồi."
Chúc Hạ Dương vẫn không nói gì, cô biết người có năng lực làm ra chuyện này, hơn nữa còn hận Nhiếp Chi Dư như vậy cũng chỉ có mỗi cô ta.
Lan Khê Nguyệt.
Tuy là Nhiếp Chi Dư gieo gió gặt bão, nhưng mà dựa theo tình hình bây giờ thì một người kiêu ngạo như Lan Khê Nguyệt đã chịu nhục nhã như vậy, nhất định không phải chỉ giết chết Nhiếp Chi Dư là xong chuyện.
Nói không chừng sau này còn làm ra chuyện gì đó không thể tưởng tượng được.