Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 431 - Chương 431: Tách Rời Linh Hồn

Chương 431: Tách rời linh hồn




Đúng thật như Chúc Hạ Dương nói, Lan Khê Nguyệt sao có thể chỉ giết Nhiếp Chi Dư đơn giản như vậy chứ?

"Nhiếp Chi Dư, thế nào, nhìn mình bị tách rời như vậy có phải là rất thích không?"

Lan Khê Nguyệt dùng tay túm lấy hồn phách của Nhiếp Chi Dư, nhớ đến những nhục nhã cô ta đã phải trải qua, trên gương mặt cao ngạo của cô ta nở nụ cười.

Nụ cười này khiến Nhiếp Chi Dư giờ chỉ còn là hồn phách cảm thấy tê dại da đầu: "Ma quỷ, cô là thứ ma quỷ."

Linh hồn của gã đang giãy giụa muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Lan Khê Nguyệt, nhưng tiếc là lúc này Nhiếp Chi Dư lại như dê đang đợi làm thịt.

Dù gã có giãy dụa thế nào thì đều không thể tránh thoát được lòng bàn tay của Lan Khê Nguyệt.

Lan Khê Nguyệt nhìn Nhiếp Chi Dư đang không ngừng giãy giụa như một con chó sắp chết, trong đầu không khỏi hiện lên sự nhục nhã mà gã đã làm với mình, lạnh lùng nói: "Tôi là ma quỷ sao? À, đúng vậy, tôi chính là ma quỷ. Đối phó với loại cặn bã như ông, tôi có biến thành ma thì có làm sao?"

Nói xong ánh mắt Lan Khê Nguyệt lóe lên, một luồng khí bàng bạc bao phủ.

Lúc này trong mắt cô ta đầy lửa nóng: "Ông biết không? Giống như việc cắt khúc cơ thể ông vậy, chúng tôi còn có thể tách rời linh hồn ông."

Tách rời linh hồn sao?

Nhiếp Chi Dư gầm thét: "Lan Khê Nguyệt cô là đồ khốn, cô chết không yên lành. Dù tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho cô, đồ khốn khiếp này."

"Chà chà chà, Nhiếp Chi Dư ơi là Nhiếp Chi Dư, tôi vẫn còn chưa nói xong mà, ông kích động gì chứ?"

Bị Nhiếp Chi Dư chửi là đồ khốn Lan Khê Nguyệt cũng không hề tức giận, trái lại còn thản nhiên nói: "Thật ra, ông có biết là mình rất ngu ngốc không?"

"Gì mà thành quỷ cũng không buông tha cho tôi chứ..."

Nói đến đây, Lan Khê Nguyệt lạnh lùng nhìn Nhiếp Chi Dư trong tay mình: "Ông cho rằng linh hồn đã bị tách rời rồi, ông còn có cơ hội thành quỷ sao?"

"Tôi nói cho ông biết, linh hồn bị tách rời, đừng nói là thành quỷ nữa, ông sẽ mãi mãi không thể đầu thai."

"Sau khi ông bị tách rời thì sẽ mãi mãi chịu nỗi đau đớn khi linh hồn bị vỡ vụn."

Lan Khê Nguyệt nhìn Nhiếp Chi Dư đang run lẩy bẩy, vô cùng thân thiện nhắc nhở một câu: "Còn nhớ nỗi đau khi tôi cắt cái chân thứ ba của ông không?"

"Sau khi linh hồn bị tách rời thì nỗi đau nhức sâu sắc này còn đau hơn lúc ông bị cắt cái chân thứ ba vạn lần."

Sau khi con người chết xong sẽ đến hoàng tuyền, qua cầu Nại Hà, sau đó đi vào địa ngục tiến hành kiểm tra cuộc đời khi còn sống.

Người sống thiện sẽ được thưởng xứng đáng

Người làm đủ việc xấu sẽ dựa vào những tội ác đã làm được đưa đến địa ngục nhận lấy hình phạt phải gánh vì tội nghiệt của mình.

Cũng vì vậy mà mười tám tầng địa ngục mới tồn tại.

Dù bạn có là ai, khi làm việc xấu thì khi chết cũng phải trả giá vì những sai lầm mình đã phạm phải.

Nhưng mà có một kiểu linh hồn sau khi chết cũng không cần phải đến địa ngục mới chịu trừng trị.

Vì bọn họ không thể nào đến được địa ngục nữa.

Đó chính là những linh hồn bị tách rời.

Một khi linh hồn của một người bị phá hỏng thì cũng sẽ không còn hoàn chỉnh nữa, linh hồn bị phá vỡ không thể nào vượt hoàng tuyền.

Vậy nên những linh hồn bị tách rời cả đời sẽ không thể đầu thai.

Thật sự thì cách làm này rất tàn nhẫn.

May là trên thế giới này cũng không nhiều người biết đến việc tách rời linh hồn.

Hơn nữa cũng không ai có thể dễ dàng tách linh hồn của người khác ra.

Vì tách rời linh hồn là điều cấm kỵ.

Nói thế nào nhỉ?

Nói theo ngôn ngữ hiện đại của chúng ta thì hành động như vậy là vượt quyền.

Vậy đó là quyền của ai?

Đó tất nhiên là quyền của Diêm Vương.

Diêm Vương thân là nhân viên của chính phủ âm phủ, quyền của ông ta quyết định cao nhất.

Tất cả các linh hồn phạm sai lầm đều cần được Diêm Vương xét xử và phán quyết mới được sắp xếp hình phạt tương ứng.

Nếu như có người tách rời linh hồn có nghĩa là giống với việc đã xử người đó trọn đời không được đầu thai.

Điều này là vượt quyền.

Nếu như để Diêm Vương biết vậy thì cứ đợi lửa giận của ông ta đi.

Dù là Chúc Hạ Dương muốn để linh hồn của Vương Tự ở nhân gian thì cũng do Dạ Minh quyết định.

Nhìn thấy tất cả những chuyện mình vừa trải qua, đây cũng không phải lần đầu gã biết sự độc ác của cô ta. Gã tin là tiếp theo cô ta cũng thật sự tách rời linh hồn của mình.

Giống như Chúc Hạ Dương nói là cô ta sẽ không tha cho mình.

Ban đầu cho rằng mọi chuyện đã xong, tiếp tục sống tiếp. Mãi đến khi nhốt Lan Khê Nguyệt lại để bản thân vui đùa.

Lại không ngờ rằng cô ta lại có thể chạy trốn, sớm biết thì đã cho cô ta uống nhiều thuốc hơn.

Nhiếp Chi Dư không ngừng hối hận, nhưng mà lúc này đã không thể làm được gì, làm sao cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của người phụ nữ này.

"Lan Khê Nguyệt, cô không thể làm như vậy, cô làm vậy nhất định bị trời phạt."

"Trời phạt? Nực cười, tất cả những chuyện Nhiếp Chi Dư ông làm không phải nên bị trời phạt sao, tôi sẽ là trời phạt ông."

Lan Khê Nguyệt nói xong, bàn tay siết chặt lấy linh hồn của Nhiếp Chi Dư không ngừng siết chặt, tiếng hét thảm thiết của Nhiếp Chi Dư xuyên qua bầu trời tĩnh lặng.

Gã ta biết bản thân thật sự không thể trốn thoát, tất cả nhân quả đều kết thúc trong tay người phụ nữ này.

"Lan Khê Nguyệt, cô không thể làm như vậy." Nhiếp Chi Dư gào lên, hoảng loạn sợ hãi giãy giụa nhưng lại không thể làm gì.

"Tôi chết sẽ do âm giới quản, tất cả tội ác của tôi sẽ do âm giới xử phạt. Cô làm vậy với âm hồn của âm giới, Chúc Hạ Dương sẽ không tha cho cô."

Nghe thấy tên Chúc Hạ Dương, lửa giận trong mắt Lan Khê Nguyệt lại càng bùng cháy, bây giờ trong mắt Lan Khê Nguyệt đã không còn là ánh mắt mà một người thường nên có.

Cô ta cứ như là một ác ma độc ác có thể hủy diệt tất cả những đồ vật mà cô ta không thích.

"Chúc Hạ Dương chắc chắn sẽ không để ý đến loại cặn bã như ông, ông nghĩ nhiều rồi." Lan Khê Nguyệt cười nhạt, một giây sau sự lạnh lẽo trong ánh mắt khiến Nhiếp Chi Dư cảm thấy lạnh toát: "Chúc Hạ Dương, tôi cũng sẽ khiến cô ta thụt nát xương tan, cả đời không được siêu sinh."

"Mà ông đã sớm chết rồi."

Dứt lời chỉ thấy tay của Lan Khê Nguyệt bỗng nhiên siết chặt, Nhiếp Chi Dư trong lòng bàn tay bị cô ta mạnh mẽ bóp nát, sau khi gào lên một tiếng thì không còn tiếng động gì nữa.

Lan Khê Nguyệt buông tay ra nhìn linh hồn lơ lửng có vẻ ngày trở nên mờ nhạt trước mắt, trên tay cô ta xuất hiện thêm một hủ sành nhỏ, nhốt linh hồn Nhiếp Chi Dư vào trong đó.

"Trong bình gốm này có thi thủy ngàn năm, nó sẽ khiến mỗi một tấc linh hồn ông mỗi ngày đều phải chịu dằn vặt đau đớn, linh hồn ông cũng sẽ từ từ bị tiêu diệt từng chút một. Sau bảy bảy bốn chín ngày, ông sẽ mãi mãi biến mất khỏi thế giới này, ngay cả là một tinh phách cũng không có phần của ông."

Linh hồn của Nhiếp Chi Dư vừa vào bình đã cảm nhận cảm giác đau đớn khiến gã không thể chịu nổi. Đau đớn từ sâu trong linh hồn như là cả người đang bị mạnh mẽ thiêu đốt, muốn vỡ tan vậy.

"Ông hãy cẩn thận hưởng thụ bảy bảy bốn chín ngày này đi."

Dứt lời Lan Khê Nguyệt bỏ hủ sành nhỏ vào cái hố bùn đã được đào sẵn từ lâu bên cạnh ngôi miếu đổ nát.

Trong miếu chỉ có một bức tượng phật sớm đã bị giăng đầy mạng nhện, tất cả những thứ xung quanh đều vô cùng hoang tàn đổ nát.

Mà trong hũ sành chứa cương thi, phật quang trong ngôi miếu rách này cũng sẽ ảnh hưởng đến hũ sành, khiến Nhiếp Chi Dư càng khó chịu hơn.

Lan Khê Nguyệt mặc một bộ đồ dài màu đỏ như máu tươi vậy, len lỏi trong đêm tối.

Tất cả những thứ mà Chúc Hạ Dương đã cướp của mình, cô ta muốn lấy lại hết.

Bất cứ ai trên thế giới này cản đường bản thân, tất cả những thứ đối địch với mình, cô ta đều sẽ không bỏ qua.

Nhiếp Chi Dư đã giẫm đạp lên tất cả những sự cao ngạo của cô ta, đẩy cô ta vào một vực sâu không thể nào quay đầu.

"Các người đã muốn hủy Lan Khê Nguyệt tôi, tôi cũng sẽ phá hủy khiến thế giới này chôn cùng tôi."

Lan Khê Nguyệt nói thầm trong lòng, gió lạnh như băng xẹt qua mặt cô ta, cô ta lại không hề cảm giác được cảm giác đau như dao cắt đó.

Bình Luận (0)
Comment