Sau khi Chúc Hạ Dương đi từ bệnh viện thăm Lưu Nhất Thiên quay về tiệm, Thanh Lăng đã chờ trong tiệm.
Bên cạnh còn có La Sinh.
Thực tế thì La Sinh và em gái mà mẹ của Thanh Lăng giới thiệu không xem mắt thành công, nhưng mà tên này vẫn cứ quấn lấy bà ấy khiến bà ấy không thể làm gì khác hơn là tìm thêm cho anh ta vài cô gái, nhưng mà đều không có kết quả.
Vừa về đã thật sự rất bận nên Chúc Hạ Dương vẫn chưa trả thù lao cho La Sinh, vốn cho là lần này anh ta theo Thanh Lăng đến đây để lấy thù lao, sau khi mang tiền cho anh ta xong mới nhận ra lời của người này còn có ý khác.
Thỉnh thoảng ánh mắt anh ta nhìn theo Hiểu Uyển, sự ngưỡng mộ trong ánh mắt khiến người ta khó mà đoán ra.
Chúc Hạ Dương và Thanh Lăng nhìn nhau một cái, không thèm để ý đến La Sinh, nếu như Hiểu Uyển không có ý thì làm thế nào cũng không nên chuyện gì.
"Chị, lần này mọi người đến Linh Sơn hẳn là rất nguy hiểm nhỉ?" Thanh Lăng hỏi.
Chúc Hạ Dương cười lắc đầu, thản nhiên nói: "Cũng ổn, có thể cứu được Mạc Thần đã là vô cùng may mắn."
Thanh Lăng gật đầu, cô ấy biết quan hệ giữa Mạc Thần và Chúc Hạ Dương, hai người thật sự là bạn bè sinh tử.
Tuy là Chúc Hạ Dương phủ nhận sự cực khổ lần này, nhưng mà Thanh Lăng biết chuyện như thế này không phải người bình thường có thể làm được.
Hơn nữa mái tóc đen dày dài xinh đẹp trước kia của Chúc Hạ Dương bây giờ chỉ còn lại mái tóc ngắn trước mắt.
"Đúng rồi chị, sau khi dượng chết anh Thư Dịch cũng đã quay về. Dượng để toàn bộ nhà và công ty cho anh Thư Dịch, hóa ra anh ấy lại là con riêng của dượng, vì muốn bù đắp cho anh Thư Dịch nên đã để lại tất cả tài sản cho anh ấy. Đáng thương cho cô em, không oán không than đi theo ông ấy, lúc ông ấy đi lại không hề nghĩ đến cô em."
Thanh Lăng nói với vẻ mặt không phục.
Trước khi cưới Thanh Mai thì Trình Dục Tường đã có hai người vợ, Thanh Mai đã không bất mãn gì, một lòng một dạ yêu ông ta, ngay cả khi sau đó bỗng nhiên xuất hiện một người cháu trau Thanh Mai cũng không hề có ý kiến, đối xử với Trình Thư Dịch như con ruột.
Dù sau đó lại biết Trình Thư Dịch là con trai ruột của Trình Dục tường, giao hết tài sản của mình cho Trình Thư Dịch trước mặt Thanh Mai, bà ta cũng không hề có ý phản bác.
Thanh Lăng cảm thấy không đáng thay cho cô mình, bà ta yêu người đàn ông đó nhưng cuối cùng vẫn không thể thắng nổi máu mủ.
Chúc Hạ Dương vỗ vỗ vai Thanh Lăng, cô biết Thanh Lăng rất thương cô của mình, trong lòng cảm thấy bất bình thay. Nhưng mà đó là tình yêu mà, tình yêu là thế giới của mỗi người, dù làm gì thì cũng chỉ có mỗi mình có thể hiểu.
Có một số việc người khác thấy không hợp lý nhưng mà chỉ có bản thân bà ta biết bà ta chỉ có thể làm như vậy, hơn nữa còn rất nguyện ý làm như vậy.
"Cô của em có nói gì không?"
"Thật sự không có, cô cứ như là hoàn toàn không thèm để ý." Thanh Lăng nghiêng đầu suy nghĩ.
"Vậy em cảm thấy cô em đi theo Trình Dục Tường là vì tài sản của ông ta sao?"
"Vậy thì chắc chắn không phải rồi." Thanh Lăng vội vàng phản bác, cứ như là đang nói bản thân vậy: "Cô em bà ấy là một người phụ nữ biết mình nghĩ gì, bản thân tự cô em trước đó cũng đã tự chủ kinh tế, chẳng qua là dượng để bà ấy sống tốt nên mới không đi làm thôi, cô là một người phụ nữ rất độc lập."
"Vậy không phải là được rồi sao, cô em vốn không quan tâm tiền tài của ông ta, chỉ là bà ấy yêu người đàn ông này. Nên bà ấy mới xem Trình Thư Dịch như con trai của mình, sau khi biết Trình Thư Dịch là con trai của dượng em, dù ông ta có để tất cả tài sản cho Trình Thư Dịch thì cô em cũng hiểu là dượng em muốn bồi thường cho Trình Thư Dịch."
"Dù là vậy em cũng cảm thấy cô em thiệt thòi, sau này chắc chắn cô em sẽ không lập gia đình nữa, lẽ nào không nên để lại cho cô em chút tiền sao?"
Chúc Hạ Dương hiểu được tâm trạng của Thanh Lăng, theo lý thì Thanh Mai yêu Trình Dục Tường như vậy, Trình Dục Tường cũng rất yêu Thanh Mai, ông ta không thể không nghĩ đến điều này.
Nhưng mà vì muốn bù đắp cho Trình Thư Dịch nên ông ta chỉ có thể chọn như vậy.
Nếu như Thanh Mai hiểu ông ta thì nhất định sẽ hiểu rõ.
"Em vừa nói Trình Thư Dịch đã về rồi, vậy bây giờ anh ta đang ở đâu? Ban nãy trên đường về chị nghe nói công ty của nhà họ Trình đã bị bán rồi, bây giờ đã do một công ty khác nắm giữ, như vậy là sao?"
"Chuyện này sao?" Vẻ mặt Thanh Lăng lại càng thêm bất mãn: "Chị Hiểu Uyển cũng biết, anh Thư Dịch bán cả công ty, căn nhà đổ nát và tất cả những thứ khác, anh ấy cho những người ở quán bar anh ấy từng sống một ít tiền, tất cả những cô gái ở đó đều được cho ít tiền, những tài sản khác của anh ấy đều cho đi hết, sau đó bèn biến mất."
"Biến mất sao?"
Chúc Hạ Dương có vẻ cũng hiểu được tại sao Trình Thư Dịch lại làm như vậy.
Anh ta đã từng nói với mình không có hứng thú với tất cả mọi thứ của Trình Dục Tường, thứ anh ra muốn chẳng qua chỉ là trả thù, để thỏa mãn tâm trạng âm u không thể nào tan đi của mình.
Trình Dục Tường chết, những thứ ông ta để lại cho Trình Thư Dịch cũng không phải là điều anh ta mong muốn, vậy nên anh ta cũng không cần tất cả.
Mà quán bar mà Thanh Lăng nói nhất định là chỗ mà mình và anh ta đã từng đến kia. Nơi đó đã không còn, tất cả mọi người đều đã chia ra đi tìm con đường sống mới.
Mà trên đời này điều duy nhất Trình Thư Dịch còn có tình cảm chính là các cô ấy.
"Sau đó cũng không còn tin tức gì của anh Thư Dịch nữa, theo như người của công ty anh ấy nói thì lúc anh ấy đi, cô lễ tân tên là Khương Mịch cũng đi cùng anh ta. Hình như là hai người trước đó khi cùng làm việc thì có tình cảm."
Nghĩ đến buổi tối trước đó, Trình Thư Dịch nói mấy lời khó hiểu với mình, bản thân mình cũng đã đoán được là nhất định anh ta có người trong lòng, vậy hẳn là cô gái đó rồi.
Đối với Trình Thư Dịch thì anh ta cảm thấy mọi thứ đều trên đời đều như một thế giới lạnh băng, vậy mà anh ta lại còn thích một người, điều này khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng mà đây nhất định cũng là nơi dịu dàng nhất trong lòng anh ta.
Mà cô gái tên là Khương Mịch kia, trong lúc Trình Thư Dịch mất hết tất cả mà vẫn đi theo anh ta, vậy chứng minh cô gái này cũng rất đặc biệt. Có thể khiến Trình Thư Dịch thích cô ấy cũng không phải không có lý do.
Đã biết hết chuyện trước đây, bao gồm cả việc Trình Thư Dịch vì muốn trả thù Trình Dục Tường mà bằng lòng đứng chung hàng ngũ với Yêu Ma, hơn nữa còn cả bất hạnh của Thanh Mai và Lý Nhược Lâm. Trong thế giới của Trình Thư Dịch chỉ có mối hận với Trình Dục Tường, vậy nên tất cả những ấm áp bên cạnh anh ta không nhìn thấy, dù nhìn thấy anh ta cũng sẽ cho là giả.
Mặc kệ anh ta đã đi đâu, nhất định phải tìm được người này.
Nếu như anh ta tiếp tục lạnh nhạt tàn bạo thì nhất định sẽ càng làm ra nhiều chuyện không thể bù đắp được. Hơn nữa dù anh ta có thay đổi tâm tính vì có Khương Mịch bầu bạn thì anh ta cũng phải đền tội cho những người đã chết và những điều sai trái mà mình đã làm.
"Chị, sắp đến năm mới rồi, họ đều sẽ phải về nhà, chị có muốn đến nhà em không, chúng ta cùng đón tết." Thanh Lăng rất nhiệt tình kéo tay Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương cười cười rồi nói: "Chị không đâu, cả nhà em xum họp quan trọng hơn."
Thấy Thanh Lăng vẫn có vẻ không chịu, Chúc Hạ Dương lại dỗ dành thêm vài câu, sau đó gọi Hiểu Uyển và Lạc Minh sang.
"Vài ngày nữa là sang năm mới rồi, hai người cũng vất vả rồi, tối hôm nay cũng nghỉ đi, hai người dọn dẹp một chút về nhà ăn tết."