Lạc Minh gật đầu, Hiểu Uyển lại có vẻ không muốn.
"Chị Hạ, hay là em ở lại đây đi, dù sao cha mẹ em cũng đã có em trai em, em cũng bị dư thừa, có khi ở lại đây còn vui hơn ấy chứ."
"Chuyện này không được, xum họp ngày tết là truyền thống văn hóa, em nhất định phải về, nếu không lại bị họ lấy đó là nhược điểm thì lại không được." Chúc Hạ Dương nói.
Hiểu Uyển vẫn có vẻ không vui, Chúc Hạ Dương biết nỗi khó xử và tâm trạng của cô ấy, cảm giác bị người thân không quan tâm thật sự không dễ chịu.
Giống như bản thân từ nhỏ đã không cha không mẹ, thậm chí ngay cả tên của cha mẹ cũng không biết.
Dù Hiểu Uyển không vui nhưng mà sau cùng vẫn đồng ý đi về, buổi chiều sau khi tan làm thì về thu dọn đồ đạc.
Trong trấn Khê Cổ, thấy trời sắp tối, mấy người mặc trang phục dân tộc đeo balo nhỏ đi từ trên núi xuống, một cô gái đi phía sau bỗng cảm thấy mắc vệ sinh, nhưng mà trong nhóm không chỉ có nữ, còn có cả nam nên xấu hổ không nói nên lời, nhẹ nhàng kéo một cô gái trước mặt:
"Tôi muốn đi vệ sinh, mọi người đi trước đi."
"Hay là tôi chờ cô, chúng ta đã lâu không lên núi này rồi, hoang vu như vậy."
Ngọn núi này đúng là thật sự có rất ít người đến, chỉ là lần này mấy người này lên núi hái thảo dược nên mới vô thức đi đến đây.
"Không sao, ở đây nằm trong trấn Khê Cổ, có gia tộc Bắc Minh che chở, không sao đâu." Cô gái nói.
"Mau đi thôi, hai người đang thầm thì cái gì vậy."
Một người đàn ông đi tận phía trước thấy hai cô gái đứng ở đằng sau nói chuyện, rất lâu vẫn chưa đi bèn hô một tiếng.
Mà cô gái thấy vậy, vì muốn không ai biết mình muốn đi tiểu nên bèn nói với cô gái kia: "Cậu đi đi, mình đi tiểu một chút, rất nhanh sẽ đuổi kịp."
"Vậy được rồi, cậu mau nhanh lên."
Cô gái gật đầu, bèn nhẹ nhàng tách khỏi nhóm.
Đi đến một chỗ rậm rạp, bên cạnh còn có một cây ngô đồng lớn, dù là mùa đông thì cành lá vẫn um tùm.
"Ở đây lại còn có cái cây lớn như vậy, về nhà phải bảo ông chồng tối lén đến chặt mang về, vậy là giường ở nhà sẽ được đổi rồi."
Cô gái mừng thầm một lúc lâu, sau đó cởi quần ngồi xổm xuống.
Vừa cởi quần vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại như cảm thấy đằng sau chỗ cây rậm rạp kia như có cái gì đó.
Bên trong đen thùi lùi như là một hang núi.
Ở đây sao lại có hang núi, trong hang này có thứ gì?
Cô gái đứng dậy kéo quần, từ từ đi về hướng cửa hang.
Cô ta đưa tay vén bụi cây ra, bên trong thật sự là một hang núi, sau khi bụi cây được vén ra thì ánh sáng chiếu vào hang, tuy là âm u nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy rõ mọi thứ.
"Không biết nơi này để làm gì, không biết có thứ gì đáng tiền không." Cô gái càng nghĩ càng thấy vui vẻ, có vẻ như ở đây thật sự có rất nhiều tiền, có thể giúp cô ta kiếm bộn.
Thử nhấc chân bước vào trong, đi qua khỏi chỗ có ánh sáng, bên trong đen thui không nhìn thấy gì, nhưng mà cô gái vẫn không cam tâm đi ra mà vẫn tiếp tục lần mò đi vào bên trong.
Bỗng nhiên thấy trước mắt có một luồng ánh sáng mạnh mẽ chói mắt thoáng hiện khiến cô gái theo phản xạ đưa tay che mắt.
Sau đó chỉ thấy một hạt châu sáng ngời lơ lửng giữa không trung lóe lên tia sáng bảy màu rực rỡ vô cùng xinh đẹp khiến cô gái không thể dời mắt.
Cô ta đưa tay nắm hạt châu trong tay, đang lúc vui mừng thì chỉ thấy hạt châu bỗng bay ra khỏi tay, lao thẳng vào miệng cô ta.
Trong nháy mắt, chỉ thấy thân thể của cô gái như đang bao trùm nham thạch nóng chảy vậy, da trên người trở nên trong suốt, bên trong gần như là một màu đỏ rực.
Thất khiếu của cô gái chảy máu, hai mắt cứ như bị nhuốm máu tươi khiến người ta nhìn thấy hoảng sợ.
Bỗng nhiên thân thể cô gái bốc cháy hóa thành tro tàn, hạt châu màu sắc sặc sỡ lại lơ lửng trên không trung.
Nhóm người mang gùi thảo dược vào trấn bán cho một tiệm thuốc, lúc đang định ai về nhà nấy thì người đàn ông dẫn đầu nhóm lại nhận ra đã thiếu một người. Cẩn thận nhìn lại thì người thiếu chính là cô gái đi sau cùng của nhóm.
"Không phải ban nãy cô còn nói gì với cô ấy sao, sao cô ấy lại không đi cùng chúng ta, có phải cần làm gì không?" Người đàn ông hỏi.
Tuy là người ở trấn Khê Cổ và người dân tộc cũng giống nhau, rất kiêng kỵ chuyện này, nhưng mà lúc này cũng không thể ngại ngùng, cô gái kia không thể làm gì khác hơn là kể lại chuyện đã xảy ra ban nãy.
Mọi người tìm khắp nơi vẫn không thấy đâu, nhóm người bèn nghi ngờ có phải là cô gái kia vẫn ở trên núi chưa về hoặc đã bị lạc đường gì đó không.
"Chúng ta đi tìm sư môn trừ tà xin giúp đỡ đi, bây giờ đã trễ như vậy rồi, nếu như lại đi lạc thì không ổn." Có người đề nghị.
Người đàn ông dẫn đầu suy nghĩ một chút, gật đầu, sau đó nhóm người đi về hướng gia tộc Bắc Minh.
Trăng tròn lơ lửng trên bầu trời, mùa đông ở đây lại còn có thể nhìn thấy trăng sáng như vậy khiến Lan Khê Nguyệt rất kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy rất châm chọc.
Cô ta ngồi trên một cây ngô đồng thật cao, nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, mái tóc thật dài tung bay trong gió, quần áo dài màu đó cũng bay phất phơ.
Mấy con dơi màu đen bay bên dưới mặt trăng, ánh mắt Lan Khê Nguyệt lóe lên sát ý, chỉ thấy mất con dơi theo đó rơi xuống đất.
Vài chiếc lá ngô đồng thật lớn cũng rơi xuống.
"Bọn họ sẽ đến đây." Trong hang động truyền ra một giọng nam hùng hồn, khiến màn đêm yên tĩnh khiến người người kinh sợ này lại càng có cảm giác kinh khủng hơn.
Giọng nói quyến rũ của Lan Khê Nguyệt vang lên, những bóng hình loang lổ do ánh trăng xuyên qua những khẽ hở lá cây chiếu trên mặt cô ta.
"Tôi đã nói là ngài đừng manh động rồi."
"Chà, chỉ có thể trách cô ta quá tham lam, dục vọng của con người đúng là đáng thương mà."
Nhìn ánh lửa và tiếng ầm ĩ ở phía xa, Lan Khê Nguyệt lạnh mắt nhìn thẳng, sau đó cả người nhẹ nhàng nhảy xuống đất, đi vào trong hang.
"Tôi có thể giúp ngài hủy thế giới này, sau này trên thế giới này trừ tôi và ngài, những người khác đều là chó của chúng ta."
Lan Khê Nguyệt nhìn hạt châu lơ lửng trước mắt, ánh sáng ngũ sắc chiếu trong hang khiến những mảng màu loang lổ chiếu vào tường.
"Không ai trên đời này có thể khiến tôi biến mất, nếu không... cũng sẽ không có tôi, trừ khi có thứ gì đó có thể tẩy sạch hết tất cả những tội ác và lòng tham của con người, nhưng mà vốn không có thứ như vậy." Yêu Ma cười như điên nói.
Sau khi người chết, tuy là đã thanh tẩy hết những thứ dơ bẩn trong linh hồn ra, nhưng mà những thứ này sẽ không thể biến mất, vậy nên mới được tích lại trong động Tụ Tà từ thượng cổ đến giờ.
Mà chỉ cần những thứ dơ bẩn đó không hoàn toàn được tinh lọc, không biến mất thì sẽ có thêm ngàn vạn yêu ma xuất hiện, lục giới luôn có một ngày bị hủy diệt.
Mà Yêu Ma cần phải làm cho ngày này đến sớm hơn.
"Lần này đến Linh Sơn đã khiến tôi phát hiện ra một chuyện thú vị." Lan Khê Nguyệt cười khẽ, mỗi một động tác đều rất quyến rũ động lòng người, quần áo màu đỏ càng đẹp đến không gì sánh được.
"Chuyện có thể khiến cô cảm thấy thú vị, tôi đây cũng rất tò mò."
Lan Khê Nguyệt nhìn Yêu Ma, ánh mắt có vẻ khôi hài.