"Còn nhớ tên vô dụng vì Chúc Hạ Dương mà không để ý đến sống chết của bản thân không? Chúc Hạ Dương vì cứu anh ta mà đã tự đưa anh ta lên Linh Sơn, đến địa ngục cứu anh ta về. Sau khi hỏi thăm mới biết được Linh Vũ Quán vậy mà lại canh chừng nơi có thể trực tiếp nối liền với âm giới."
"Có nơi tốt như vậy sao?" Vẻ mặt của Yêu Ma có vẻ rất vui mừng.
"Chỉ là Chúc Hạ Dương này e rằng sẽ bất lợi cho ngài, cô ta có thể tinh lọc được sát khí, vậy nói không chừng cô ta cũng có thể khiến ngài hoàn toàn biến mất thì sao?" Lan Khê Nguyệt nghiêng đầu nhìn chằm chằm Yêu Ma với vẻ đang chờ xem trò vui.
Yêu Ma bay đến trong tay Lan Khê Nguyệt, giọng nói rùng mình trở nên dịu dàng không gì sánh được.
"Cô bỏ được sao? Không khiến những người đã phụ bạc cô chịu trừng phạt, cô cam lòng sao?"
Trong lòng Lan Khê Nguyệt có một giọng nói nhắc nhở cô ta, sao cô ta có thể quên được nỗi nhục đời này, sao có thể quên tất cả những chuyện này đều do Chúc Hạ Dương.
Nếu như Chúc Hạ Dương chưa từng xuất hiện thì tất cả những chuyện sau đó sẽ không xảy ra, tất cả những chuyện này đều là lỗi của Chúc Hạ Dương.
"Dù tôi có chết cũng sẽ không tha cho người phụ nữ đó."
"Vậy chúng ta hãy làm cùng nhau, cùng nhau hủy diệt thế giới này."
"Ở đây có một hang động..." Lúc này ánh lửa chiếu vào cửa hang, một giọng nói bỗng vang lên, hẳn là nhóm người kia đã tìm đến đây.
Nhóm người cầm đuốc đi đến, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đều không thể tin được.
Lan Khê Nguyệt, không phải cô ta đã rời khỏi trấn Khê Cổ rồi sao, sao lại còn xuất hiện ở đây, hơn nữa luồng tà khí này...
Dư Hi thấy vậy thì biết chuyện này không ổn, bèn túm lấy một vị trừ tà sư bên cạnh nói: "Mau đi mời Vân Bà."
Từ khi Chúc Hạ Dương đến Linh Sơn thì Dư Hi đã quay về gia tộc Bắc Minh, đang định sáng mai sẽ lại đến thành phố Thanh Phong, không ngờ rằng trấn trên lại có người mất tích nên nhận lệnh dẫn người lên núi tìm.
"Lan Khê Nguyệt, sao cô lại ở đây, cô đã không còn là người của gia tộc Bắc Minh." Dư Hi lạnh lùng nói.
Mà Lan Khê Nguyệt cười khẽ một tiếng, dáng vẻ như không hề quan tâm.
"Cần đi mời bà già kia đúng không, không cần che che giấu giấu, tôi sẽ không chạy trốn."
"Gì mà bà già, Vân Bà là bà cô của cô."
Từ trước đến giờ Lan Khê Nguyệt luôn có dáng vẻ công chúa đại tiểu thư cao cao tại thượng không ai sánh bằng này. Bây giờ thậm chí còn không xem Vân Bà ra gì, càng khiến người khác cảm thấy tức giận.
Nghe vậy mắt Lan Khê Nguyệt đầy lửa giận, ánh mắt nhìn Dư Hi lại càng đầy sát khí, cứ như chỉ một giây sau cô ta sẽ lập tức nhào đến xé nát mặt Dư Hi.
"Gì mà bà cô, tôi thấy bà ta chưa bao giờ xem tôi là người thân cả, đã như vậy sao tôi còn phải nhận người bà này? Gia tộc Bắc Minh các người trước giờ vẫn luôn ích kỷ như vậy, khiến người khác buồn nôn."
"Lan Khê Nguyệt, đừng quên trước đây cô cũng là người của gia tộc Bắc Minh."
"Đúng vậy, sao tôi lại đến nơi ghê tởm này chứ? Tất cả những gì tôi gặp phải đều do các người, đều vì cái chỗ rách nát này."
Giọng nói của Lan Khê Nguyệt bỗng nhiên rống giận, một cơn gió mạnh không biết từ đâu bay đến thổi bay mái tóc của cô ta, hai mắt hiện lên sát khí.
"Giết bọn họ không cần cô phải ra tay, những con tép này tôi có cách hay hơn việc để bọn họ chết." Yêu Ma bay lên trước người Lan Khê Nguyệt.
Cùng với ánh sáng lóe lên từ Yêu Ma, chỉ thấy hai mắt của tất cả những trừ tà sư đều mất đi thần sắc, trở nên ngốc nghếch như đang bị khống chế vậy.
Một giây sau, chỉ thấy mọi người đều rút đao ra chém giết lẫn nhau.
"Tự mình ra tay thêm rắc rối, còn không bằng nhìn họ pha trò là được rồi." Yêu Ma điên cuồng cười.
Bỗng nhiên mặt đất bỗng rung chuyển, những trừ tà sư ban nãy còn mất đi lý trí bỗng lấy lại tinh thần hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt trên mặt đất đã đầy thi thể, trên quần áo màu trắng đều là những vệt máu đỏ tươi, vài người còn sống sót che lấy vết thương của mình vội vàng lùi về sau.
Dư Hi cũng bị thương, kiếm của cô ta dính máu màu đỏ, cô ta cũng không biết máu này là của ai, cũng không biết là của đồng môn bị thương hay là của đồng môn đã bị giết chết.
Cô ta cảm giác tay mình dính đầy tội ác, dù mình bị khống chế mất đi lý trí nhưng mà cũng là giết hại đồng môn, đã làm chuyện đại nghịch bất đạo.
Vân Bà từ ngoài động đi vào, nhìn cảnh tượng trước mắt, khi nhìn thấy Lan Khê Nguyệt thì vẻ mặt hoàn toàn thất vọng.
"Nguyệt Nhi, bà không ngờ cháu lại đi lầm đường, đứng cùng phe với một đại ma đầu như vậy."
"Thì sao chứ? Tất cả những chuyện này đều do bà gây nên, là các người đã khiến tôi thay đổi thành như vậy. Tôi cũng đã từng ôm quyết tâm đền đáp gia tộc Bắc Minh, cũng muốn làm chuyện chính nghĩa nhất trên đời này. Nhưng mà các người chỉ thấy tôi ngang ngược kiêu căng, chỉ biết đến lợi ích của các người, đặc biệt là bà, Bắc Minh Vân."
"Nên cháu bèn để mặc bản thân làm nhiều chuyện sai trái như vậy sao?" Vẻ mặt Vân Bà vô cùng thương tiếc, nhưng mà ánh mắt vẫn không giấu được sự thất vọng và trách móc Lan Khê Nguyệt.
Lan Khê Nguyệt khẽ cười một tiếng, lạnh lùng nói: "Tôi cũng không cảm thấy tôi đã làm gì sai, tôi chỉ đang tự bảo vệ mình, các người có thể ích kỷ như vậy, lẽ nào tôi không thể sao? Bắc Minh Vân, bà thật sự rất đáng thương bà có biết không, bà không xứng làm người nhà họ Lan chúng tôi, bà chỉ là một người phụ nữ đáng thương bị gia tộc Bắc Minh trói buộc.
Bà và tất cả người của gia tộc Bắc Minh vừa đáng thương vừa đáng trách, tôi sẽ khiến bà phải hối hận."
Thấy Lan Khê Nguyệt cố chấp như vậy, vẻ mặt Vân Bà hiện lên vẻ tức giận, rất cứng nhắc nói: "Nếu như cháu vẫn khăng khăng cố chấp, bà sẽ không nương tay."
"Vậy thử xem đi, đúng rồi, không phải trước đó các người muốn Chúc Hạ Dương giúp các người đối phó Yêu Ma sao, bây giờ Yêu Ma đang ở trong tay tôi, hơn nữa còn là do tôi mang đến trấn Khê Cổ đó. Hận tôi không, hận tôi là được rồi, nếu như không phải các người từng bước ép tôi đến con đường này, chúng ta ai cũng đã sống rất tốt."
Lan Khê Nguyệt cầm Yêu Ma trong tay, tuy Vân Bà nhận ra tất cả tà khí trong động này đều xuất phát từ hạt châu này nhưng không biết rằng đó là Yêu Ma.
Gia tộc Bắc Minh đã ở trong trấn Khê Cổ này trên vạn năm, kết giới này tất nhiên không phải là kết giới bình thường, nếu như không phải do Lan Khê Nguyệt động tay động chân thì Yêu Ma thật sự không thể vào được.
Vậy nên Vân Bà thật sự hoàn toàn thất vọng về Lan Khê Nguyệt.
Bà ta thừa nhận trước đây vì thân phận của Chúc Hạ Dương, muốn sử dụng cô nên mới lấy thân phận vốn thuộc về Lan Khê Nguyệt cho Chúc Hạ Dương. Với tính cách của Lan Khê Nguyệt thì tất nhiên sẽ không cam lòng, vì không muốn xảy ra chuyện nên mới để cô ta về lại nhà họ Lan.
Lại không ngờ rằng lại gây ra ngã rẽ càng lớn hơn này.
"Nguyệt Nhi, cháu khiến ta quá thất vọng rồi." Vân Bà nổi giận nói.
Lan Khê Nguyệt rất bình tĩnh nhìn bà ta, cong... khóe miệng: "Chuyện khiến bà thất vọng còn rất nhiều, nhưng mà tôi nghĩ bà đã không còn cơ hội biết."
Dứt lời, chỉ thấy Lan Khê Nguyệt mở bản tay đang nắm lấy Yêu Ma ra, hạt châu từ từ lơ lửng trên không trung. Sau đó Lan Khê Nguyệt mới nhặt một thanh kiếm dài ở dưới đất lên, rạch một đường lớn trên bàn tay mình.
Máu đỏ lập theo tiếng cười của Yêu Ma từ từ bay lên hòa vào hạt châu.
"Nguyệt Nhi." Vân Bà hét lớn nhưng cũng không cản được Lan Khê Nguyệt.
"Lan Khê Nguyệt tôi nguyện dùng hạnh phúc cả đời này đổi lấy cả đời ác mộng của các người."
Vừa dứt lời, hạt châu đã bay thẳng vào tim Lan Khê Nguyệt, hai mắt Lan Khê Nguyệt biến thành màu đen, cả lòng trắng cũng dần dần lan thành màu đen.