Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 435 - Chương 435: Đòi Lại Tất Cả Những Gì Nợ Tôi

Chương 435: Đòi lại tất cả những gì nợ tôi




Giọng nói cô ta trở nên khàn đặc, từng lớp khí đen bao phủ trên người khiến không ai có thể đến gần.

"Những thứ các người nợ tôi, tôi muốn đòi lại tất cả."

Hai tay của Lan Khê Nguyệt như móng vuốt của ác long, từng đường gân xanh đều như muốn nổ tung, từng đốt ngón tay đều lộ ra màu trắng âm u.

Cùng với lực hai bàn tay lướt qua của cô ta, một cơn cuồng phong xuất hiện khiến mọi người không mở nổi mắt.

Vân Bà thấy vậy vội vàng xông lên phía trước, lại bị Dư Hi kéo lại.

"Nguyệt Nhi, đừng."

Tuy Vân Bà đã được gả cho gia tộc Bắc Minh mấy mươi năm, nhưng mà bà ta cũng nhớ mình là người của gia tộc họ Lan. Mà Lan Khê Nguyệt là cháu gái duy nhất của mình, càng là người nối dõi duy nhất của nhà họ Lan, bà ta không thể nhìn thấy cô ta biến thành thế này.

Nhưng mà tất cả đều đã muộn rồi...

"Vân Bà, ngài không thể đến đó, Nguyệt Nhi đã bị Yêu Ma cắn nuốt ý chí, bà có đi đến đó cũng chỉ bị cuốn vào đó." Dư Hi níu chặt Vân Bà lại.

Lan Khê Nguyệt điên cuồng cười, thân thể bay vào không trung, khinh thường những người yếu ớt như loài giun dế của những người trước mắt này.

"Gia tộc Bắc Minh nực cười, lịch sử vạn năm chẳng qua chỉ là nhất thời, không để tôi làm rạng danh gia tộc Bắc Minh vậy hãy để tôi hủy diệt gia tộc Bắc Minh."

Lan Khê Nguyệt điên cuồng cười một tràng, sau đó chỉ thấy cô ta vung tay lên, tất cả mọi người trong hang đều bị một cơn gió mạnh quét ra ngoài, lăn về phía chân núi.

Dư Hi thấy vậy vội vàng ổn định thân thể mình, một tay đỡ lấy Vân Bà, nếu không dù Vân Bà có lợi hại đến thế nào thì nếu bộ xương già này lăn xuống núi thì cũng sẽ bị thương không nhẹ.

Lan Khê Nguyệt phi thân đứng trên đỉnh một cây ngô đồng, sau đó chỉ thấy mắt cô ta lóe lên một tia hung ác, tất cả những người dưới đất kể cả Vân Bà đều đồng loạt quỳ xuống.

...

Ở Âm giới, trước cửa động Tụ Tà, Dạ Minh đứng ở cửa động nhìn những cặn bã và tà khí tích tụ lại không thể tan biến ở đây, lông mày của anh hơi nhíu lại, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Vừa mới đi đến viện của mình Dư Diễn đã bước đến nói Diêm Vương đang đợi.

Dạ Minh đi về phía Diêm Vương, ngồi xuống đối diện ông ta.

"Không biết Diêm Vương đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa."

Diêm Vương khoát tay áo, sắc mặt có vẻ không tốt lắm, ông ta nghiêng người về phía trước nói: "Hằng Cổ đế này, trước đó bản vương có thẩm lý và phán quyết một người, tội nghiệt và dục vọng của người này rất mạnh, nhưng mà cô ta cũng cáo trạng với ta là ngài đã giết cô ta."

Dạ Minh cũng không nói gì, ngay cả phản bác cũng không.

Diêm Vương thở dài nói thêm: "Tuy ta cũng đã nhận ra, cũng không muốn truy cứu thêm, nhưng mà ngài cũng biết là quỷ sai của Âm giới, chúng ta không thể can thiệp đến tính mạng của con người, ngài chấm dứt tính mạng của người dương thì cũng sẽ ảnh hưởng đến ngài."

"Đa tạ Diêm Vương không trách tội." Dạ Minh trả lời.

"Không phải là vấn đề có trách tội hay không, ngài cũng biết ngài là quỷ sai duy nhất sống từ thượng cổ đến giờ, không ai biết âm thọ của ngài còn bao lâu. Nhưng mà ngài làm trái quy tắc tổn thương người dương, ngài sẽ phải chịu phạt, hơn nữa trước đó vì giúp Chúc Hạ Dương cứu linh hồn của Mạc Thần về, ngài cũng đã phải trả giá, nếu còn tiếp tục như vậy thì vận mệnh của ngài cũng sẽ như những quỷ sai khác."

Vẻ mặt Dạ Minh bình tĩnh cứ như chuyện Diêm Vương đang nói không phải là chuyện của anh, dáng vẻ rất hời hợt.

"Nếu những quỷ sai khác đều như vậy, tại sao ta không được? Vì người mình yêu, dù có mất hết tất cả ta cũng cam lòng, huống chi chỉ là âm thọ?"

Diêm Vương hiểu được tâm trạng của Dạ Minh, ông ta biết cảm giác yêu một người nên ông ta cũng không khuyên nhiều mà chỉ khẽ thở dài một hơi, không nói gì nữa.

Nếu như đối phương là Diêm Vương Phi nhà mình thì mình cũng sẽ làm như vậy.

Những gì nên nhắc nhở mình cũng đã nhắc nhở, người có thể thay anh quyết định cũng chỉ có mỗi anh.

Diêm Vương đứng dậy đang định đi, Dạ Minh bỗng nhiên nói: "Diêm Vương đại nhân, theo như thế cục hiện tại, mỗi ngày có nhiều người sinh ra chết đi như vậy, linh hồn được thanh lọc ngày càng nhiều, như vậy nếu như có người có lòng phá rối lần nữa thì chỉ sợ lại có thêm một Yêu Ma trốn đến nhân gian."

"Biết làm thế nào, chúng ta không khống chế được con người nhiễm những thứ dơ bẩn này, cũng không thể để họ mang theo những tội ác này chuyển thế, nếu không hậu quá khó mà lường được." Diêm Vương ai oán nói.

"Hơn nữa trừ động tụ tà có thể chấn áp, không còn thứ gì khác có thể nhốt được thứ này, nhưng mà cũng chỉ là nhốt lại mà thôi, như vậy cũng không phải là cách." Diêm Vương lắc đầu.

Nếu như có cách nào có thể cắn nuốt hết những thứ ô uế tà ác tinh lọc từ linh hồn ra thì sẽ không còn xuất hiện Yêu Ma nữa.

Nhưng mà hiện giờ cũng không có cách như vậy.

Dạ Minh đứng dậy đi đến bên cạnh Diêm Vương, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không biết Diêm Vương có biết chuyện thời thượng cổ có một vị nữ tử, nàng sở hữu linh hồn màu trắng thuần khiết, tất cả những thứ dơ bẩn đi vào cơ thể đều có thể tự tan biến."

"Có nghe đến chuyện này, lẽ nào trên đời này còn có một nữ nhân như vậy?" Diêm Vương giật mình.

Ông ta có nghe nói là ở thời thượng cổ có một nữ tử như vậy, nhưng mà cuối cùng nàng ta đã chọn kết thúc bản thân. Tất cả mọi người đều không biết tại sao nàng ta lại làm vậy, cũng không biết tại sao Diêm Vương lại để nàng ta chuyển thế.

Càng không biết tại sao nàng ta lại muốn chuyển thế thành ma.

Cũng không ai biết tung tích sau cùng của nàng ta.

Nghĩ đến việc Dạ Minh cũng là quỷ sứ thời thượng cổ, hơn nữa hôm nay anh còn nhắc đến chuyện này, lẽ nào anh biết sao?

"Hằng Cổ đế biết vị nữ tử này bây giờ đang ở đây sao? Nếu là vậy thì rất tốt, nói không chừng cô gái này có cách có thể tinh lọc thứ thứ tà ác và dơ bẩn này."

Nhưng Dạ Minh lại lắc đầu, anh cũng không biết bây giờ nữ tử đó đã thành dáng vẻ thế nào, rốt cuộc đang ở đâu. Anh cũng không biết tại sao mình có thể nhớ rõ một người như vậy.

Từ thượng cổ đến giờ đã qua mười mấy vạn năm, Dạ Minh cũng đã không nhớ rõ rất nhiều thứ, thậm chí anh còn có cảm giác như mình đã mất trí nhớ, quên mất chuyện gì rồi không.

Càng quên mất tại sao nữ tử thần bí đó lại xuất hiện trong ký ức của mình.

"Nhưng mà nói không chừng Diêm Vương có thể tìm được nàng, dù sao tất cả những người trong lục giới chỉ cần luân hồi chuyển thế thì đều nhất định phải qua tay Diêm Vương. Dù là mấy Diêm Vương đời trước thì cũng nhất định sẽ được ghi chép lại."

Nghe vậy hai mắt Diêm Vương sáng lên, nói cảm ơn Dạ Minh một tiếng rồi vội vàng đứng lên quay về điện Diêm Vương của mình.

Trừ trước đó ngẫu nhiên nghe được vài tin đồn ra, Diêm Vương thật sự không hề nghe ai nhắc đến nữ tử thần bí này.

Mặc dù Diêm Vương biết muốn tìm được nữ tử này rất khó khăn, nhưng mà đây cũng là hy vọng duy nhất, dù thế nào ông ta cũng phải thử một lần.

Dạ Minh nhìn theo bóng lưng rời đi của Diêm Vương, sau đó cũng xoay người.

Anh không biết tại sao trong đầu mình cũng không hề nhớ gì về nữ tử này, nhưng mà lại cứ như là rất nhớ rõ.

Trong sổ chuyển thế qua các đời Diêm Vương nhất định có ghi chép.

Chỉ cần có thể tìm được nữ tử đó vậy thì bí mật này cuối cùng cũng có thể được giải đáp.

Hơn nữa...

Anh cho rằng sức mạnh trong cơ thể của Chúc Hạ Dương chỉ là sức mạnh kiếp trước của A Cửu, lại không ngờ rằng cô lại có thể đóng băng cả hang động đầy tà khí ở Linh Sơn, thanh lọc tất cả tà khí.

Bình Luận (0)
Comment