Dạ Minh không biết sức mạnh đó của Chúc Hạ Dương đến từ đâu, hay là từ lúc cô sinh ra đã có.
Nếu như thật sự là vậy thì sức mạnh đó của cô và linh hồn màu trắng thuần khiết thời thượng cổ kia có liên quan gì đến nhau hoặc có quan hệ thế nào?
Nếu như hai người thật sự có liên quan đến nhau thì Dạ Minh nghĩ nhất định có thể hiểu rõ được những nghi ngờ về linh hồn kia trong trí ức của mình.
Nhưng mà trong lòng anh rất sợ.
Không biết gì về mọi chuyện, anh không biết có nên làm sáng tỏ mọi chuyện không, đến khi mọi thứ đã được làm sáng tỏ thì rốt cuộc sẽ là phúc hay họa?
Là đúng đắn hay là sai lầm?
Nhưng dù có chuyện gì xảy ra thì chuyện thượng cổ trước đây dù có liên quan đến Chúc Hạ Dương thì anh muốn biết rõ ràng.
Dư Diễn quay lại bên cạnh Dạ Minh, nhìn ánh mắt hoảng hốt của anh, Dư Diễn lo lắng nói: "Quỷ đế, người mà ban nãy Diêm Vương nói chính là cô gái mà ngài giết chết sau khi đế phi và Yêu Ma đại chiến, lúc đó cô ta chưa chết, hơn nữa vẫn đang có ý thức của con người."
"Ta biết là cô ta, tất cả những người gây nguy hiểm cho Chúc Hạ Dương, ta sẽ không dễ dàng tha thứ."
Cô gái đó lần trước đã suýt hại chết Chúc Hạ Dương, sao anh có thể tha cho cô ta chứ?
"Nhưng mà quỷ đế, người âm làm ảnh hưởng đến dương thọ sẽ phải chịu trừng phạt. Theo Dư Diễn biết, cô gái đó còn mười năm tuổi thọ, mà ảnh hưởng mười năm tuổi thọ của con người sẽ làm giảm mấy trăm năm âm thọ đó."
Dạ Minh là quỷ sứ duy nhất sống từ thời thượng cổ đến giờ, mấy chục vạn năm qua Dạ Minh tồn tại như một kỳ tích, vậy nên ngay cả thượng đế cũng từng cảm thấy kiêng kỵ.
Dù sao ngay cả thần tiên khi đến thời gian nhất định cũng phải lịch kiếp, gần như trùng sinh. Mà Dạ Minh từ đầu đến cuối vẫn bình yên vô sự, thậm chí ngay cả thượng đế cũng lo lắng kẻ này sẽ uy hiếp đến mình.
Vậy nên dù là một linh hồn từ thượng cổ cũng chỉ có thể làm một quỷ vương còn kém Diêm Vương một bậc.
Mà mấy chục vạn năm đã qua, không ai biết âm thọ khiến người ta lo lắng của Dạ Minh là dài hay ngắn.
Vậy nếu vì anh giết chết một người dương để trả thù cho Chúc Hạ Dương mà lại khiến mình mất đi một ngàn năm âm thọ, vậy thì rốt cuộc anh sẽ còn mấy lần một nghìn năm nữa chứ?
Vậy nên đây là điều mà Dư Diễn và U Liên lo lắng nhất.
Nếu như Dạ Minh lại làm hại đến người dương thì sẽ có hậu quả thế nào, không ai biết được.
"Vì cô ấy, rất đáng."
"Nhưng mà quỷ đế đại nhân ngài có nghĩ đến không, nếu như âm thọ của ngài hết, rời khỏi âm giới chuyển thế thành một người khác, vậy đế phi phải làm sao? Cô ấy không thể yêu một đứa bé kém mình mấy chục tuổi, càng sẽ không có người bảo vệ cô ấy như ngài."
Dạ Minh biết những chuyện này, nhưng mà nếu như mình ở bên cạnh cô ấy mà lại không bảo vệ được cô ấy, dù có năng lực làm vài việc cho cô, vậy thì mình sẽ càng thêm tự trách.
"Hơn nữa..." Chân mày của Dư Diễn nhíu chặt hơn, rất lo lắng nói: "Quỷ đế đại nhân vốn không giống những người khác, vậy thì con đường của ngài sẽ giống những người khác sao?"
Nếu như ngay cả chuyển thế cũng không được, hoặc là không còn tồn tại ở lục giới nữa thì sẽ vĩnh biệt Chúc Hạ Dương.
Đời trước anh đã yêu cô, anh không thể buông bỏ cô đến mức nào thì chỉ có mình anh tự biết.
Dạ Minh có vẻ trầm tư sau đó xoay người đi ra ngoài.
Anh nhất định không để mình và Chúc Hạ Dương xa nhau, đời này, thậm chí là đời đời kiếp kiếp anh đều phải nắm chặt lấy tay cô.
Dư Diễn đi theo Dạ Minh cũng đã gần một vạn năm, hắn ta đã từng thấy quỷ đế thích A Cửu, cũng thấy quỷ đế thích Chúc Hạ Dương.
Hắn ta biết Dạ Minh không thể thoát khỏi được linh hồn này.
Đã sắp sang xuân, Lạc Minh và Hiểu Uyển đều về nhà mình, Mạc Thần cũng không bốc đồng như trẻ còn nữa, lần này lại thoải mái quay về Đảo Thành.
Nếu như là trước đây thì anh ta nhất định sẽ quấn lấy lôi kéo Chúc Hạ Dương nói không muốn về, muốn ở bên cạnh cô.
Nhưng mà lần này anh ta chỉ thản nhiên cười cười rồi thu dọn hàng lý ngồi xe đi về.
Anh ta muốn ở lại đây, ở bên cô nhưng mà anh ta cũng không muốn chen ngang hạnh phúc của Chúc Hạ Dương.
Dạ Minh yêu cô, cô cũng yêu Dạ Minh, đã như vậy thì chỉ cần Chúc Hạ Dương hạnh phúc, vậy thì anh ta sẽ nguyện âm thầm bảo vệ cô.
Có Dạ Minh ở đây, Mạc Thần biết mình có thể yên tâm.
Mạc Thần đeo tai nghe lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, mỗi một bài hát trong tai nghe đều có cảm giác bi thương, rồi lại như có hơi ngọt ngào.
Rõ ràng hai cảm giác rất mâu thuẫn nhưng mà lúc này Mạc Thần có thể cảm nhận được cảm giác như vậy.
Sau đó khóe miệng anh như nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm, tắt nhạc trong điện thoại, cũng cất tai nghe đi.
Chúc Hạ Dương làm đại một ít đồ ngọt, Bảo Bảo đang nhìn chằm chằm vào máy tính đang chiếu phim cổ trang trên quầy, ngay cả quần Bảo Bảo cũng không mặc, cặp mông trắng tròn ngồi trên vai Chúc Hạ Dương, áo dài che phủ lên bắp đùi cậu nhìn rất cám dỗ.
Gương mặt mập mạp đáng yêu nhỏ nhắn, làn da non mềm này khiến người ta muốn kéo cậu bé vào lòng, dùng sức xoa xoa da thịt mềm mại của cậu.
Bỗng nhiên Chúc Hạ Dương cảm thấy thấy hình ảnh này không đúng, nghĩ tới những hình ảnh khiến mình xấu hổ vào buổi tối, cô bèn dùng tay kéo Bảo Bảo vào lòng mình, đưa tay che mắt cậu bé.
"Mẹ, sao vậy?" Bảo Bảo hỏi với giọng em bé.
Chúc Hạ Dương âm thầm thở phào một hơi, may là mình nhanh tay nhanh chân, tuy Bảo Bảo là một người vạn năm, nhưng mà kiến thức vẫn ít nhiều chưa rõ, dù sao vạn năm trước thằng bé cũng chỉ ở trong mặt dây chuyền thôi.
Mấy hình ảnh 18+ này nếu để con nít nhìn thấy sẽ không tốt lắm.
Cảnh đã chuyển, Chúc Hạ Dương buông Bảo Bảo qua, Bảo Bảo ngạc nhiên nhìn cảnh quay, ngây thơ nhìn Chúc Hạ Dương nói: "Mẹ, sao cô gái này lại không chịu dọn phòng chứ, giống hệt như phòng mẹ, quần áo rớt hết xuống đất."
Chúc Hạ Dương suýt nữa đã phun máu.
Chuyện này sao mà giống nhau được chứ.
Mình là lười dọn dẹp, còn người ta là kìm lòng không được mà.
Trong lúc Chúc Hạ Dương đang cảm thấy nghẹt thở vì câu nói của con trai cưng thì ngoài cửa có một bóng người quen thuộc đi vào.
Lúc đẩy cửa vào, chuông gió hình quạ đen ở cửa vang lên tiếng dễ nghe, ông Trương nhìn Chúc Hạ Dương, mỉm cười vuốt râu của mình.
"Ông lão, là ông sao?" Chúc Hạ Dương cảm thấy vô cùng vui mừng.
Từ lần trước sau khi giao chiến với Yêu Ma xong vẫn chưa từng gặp ông, lần trước đi tìm ông thì cửa phòng bị khóa.
Ông lão này cả đời đều trông chừng tiệm đồ cổ của mình, gần như chưa từng rời khỏi nhà lần nào, lần này lại trực tiếp biến mất lâu như vậy khiến Chúc Hạ Dương thật sự hơi lo lắng.
Bây giờ thấy ông lão vẫn còn minh mẫn đứng trước mặt mình như vậy, Chúc Hạ Dương xem như cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Lão già này đến ăn chùa cơm đây, đã lâu vậy rồi không gặp, sao cháu đã thành ra thế này rồi, khiến ông lão này rất bất ngờ đó." Ông Trường cười hì hì đi đến trước quầy, rất tự nhiên ngồi xuống.
"Ông mới khiến cháu bất ngờ, khoảng thời gian này ông đi đâu vậy?"
"Ha ha ha." Ông Trương cẩn thận nhìn kỹ Chúc Hạ Dương một cái, sau đó cười sảng khoái.