Nhưng mà lúc này Chúc Hạ Dương biết nếu như mình bận tâm nhiều quá, bỏ lỡ người mình yêu thì dù có bất tử cũng sẽ tiếc nuối.
Con đường dù thế nào thì cũng phải đi cả đời, tốt xấu gì cũng phải sống cả đời, chi bằng ở bên cạnh người mình yêu.
Nếu đã như vậy, vậy tại sao không thể liều lĩnh đi theo trái tim mình, theo đuổi cuộc sống mình muốn, ở bên cạnh người mình yêu.
Mặc kệ sau này như thế nào thì ít nhất cũng đã từng có được.
"Hạ Dương, em có đồng ý lấy anh không?"
Chúc Hạ Dương nhìn Dạ Minh, ai mắt trở nên ướt át, một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, rơi xuống mặt đất như cát vàng của hoàng tuyền, cảm giác như giọt nước vỡ òa khuếch tán ra bốn bề, cả một vùng hoàng tuyền như trở nên ướt át.
"Em đồng ý lấy anh, em muốn ở bên anh, muốn mãi mãi ở bên anh."
Nghe vậy Dạ Minh mừng như điên, ôm Chúc Hạ Dương vào lòng, đi lòng vòng trong biển hoa, chỉ thấy hoa bỉ ngạn xung quanh đều luống cuống tránh né bước chân của Dạ Minh.
"Quỷ đế Hằng Cổ sao, ngài cẩn thận một chút, nếu như những bông hoa này bị ngài giẫm phải thì sẽ không thể chuyển thế. Mối nợ ngàn năm lại thêm ngàn năm này sao mà trả hết chứ."
"Ôi, xin lỗi Mạnh bà."
Lúc này Dạ Minh cứ như một đứa trẻ vậy, trên mặt hạnh phúc nở nụ cười thỏa mãn, ôm Chúc Hạ Dương bay ra khỏi biển hoa bỉ ngạn.
Mỗi một đóa hoa bỉ ngạn nở trên đường đến hoàng tuyền đều là một linh hồn si tình.
Họ không muốn uống canh của Mạnh bà, từ bỏ việc luân hồi chuyển thế, đứng chờ ở nơi này, mong rằng có thể nhìn thấy được gương mặt mà mình mong nhớ.
Mà thường thì những người mà họ chờ thường sẽ không chần chừ uống canh của Mạnh Bà, bắt đầu con đường chuyển thế mới của mình.
Có đáng không?
Không đáng.
Mãi mãi ở nơi này của hoàng tuyền chịu đựng ngọn lửa của địa ngục, nội tâm còn phải chịu đựng nỗi tương tư đau đớn nhớ nhung người yêu, kết quả cũng chỉ được nhìn thấy gương mặt của người yêu một lần.
Chỉ vẻn vẹn một lần mà thôi.
Nhưng dù là vậy thì vẫn rất nhiều người lựa chọn đứng đây canh giữ đường đến hoàng tuyền, đợi người mà có lẽ sẽ không xuất hiện để nhìn gương mặt quen thuộc kia một lần.
Đây là lần đầu tiên Chúc Hạ Dương nhìn thấy Mạnh bà âm giới, khi nghe thấy tên này thì còn tưởng là một bà lão có mái tóc hoa râm lưng còng, nhưng mà không ngờ là một người nhìn khoảng ba mươi tuổi, vẫn còn ăn mặc như một cô gái.
Trên đầu đeo một cây trâm nhìn rất già, Chúc Hạ Dương thậm chí còn chưa từng nhìn thấy kiểu dáng này, vậy hẳn là cũng có một câu chuyện xưa rồi.
Những hình ảnh ban nãy nhất định cũng đã bị Mạnh Bà nhìn thấy rồi, nghĩ đến điều này Chúc Hạ Dương vùi mặt vào lòng Dạ Minh.
Tuy là tư thế này khiến cô càng cảm thấy khó xử nhưng mà ít nhất cũng không bị người khác nhìn thấy mặt mình.
Ở trong lòng Dạ Minh cũng có một cảm giác yên tâm khó giải thích.
"Cô gái này là người dương đó, cũng không thể ở âm giới lâu được, quỷ đế Hằng Cổ có nên đưa cô ấy đến một chỗ khác hẹn hò không?" Mạnh Bà giả vờ nghiêm túc nhưng mà lại mỉm cười.
Từ thượng cổ đến giờ vẫn chưa thấy vị quỷ đế Hằng Cổ này đối xử với cô gái nào như vậy, nhưng mà có thể thề những lời này, tình cảm mà anh dành cho cô gái này đúng là khiến người khác hâm mộ.
Dạ Minh thì cười như là một đứa trẻ trong miệng ngậm kẹo, trên mặt đều là vẻ hạnh phúc.
"Mùng năm bản đế sẽ đại hôn, lúc đó mong Mạnh Bà nể mặt đến quý phủ." Dạ Minh cưng chiều nhìn Chúc Hạ Dương.
Mà lúc này tim Chúc Hạ Dương đang đập mạnh, chẳng những xấu hổ mà còn ngạc nhiên với sự hấp tấp của người này.
Chúc Hạ Dương không ngờ là Dạ Minh sẽ ra quyết đinh nhanh như vậy, khiến Chúc Hạ Dương không hiểu sao có hơi sợ hãi.
Tuy là cô đã nhận lời Dạ Minh, đồng ý làm vợ anh, rõ ràng đã quyết định vứt bỏ hết kiêng kỵ, yêu anh thật tốt. Nhưng mà lúc này cô vẫn cảm thấy lòng mình hơi sợ hãi.
Ngày này đến nhanh như vậy khiến cô có vẻ chưa chuẩn bị kịp.
Hơn nữa vẫn chưa tìm được bà nội, trên đời này mình chỉ có duy nhất một người thân là bà, nếu như đám cưới không có bà làm chứng thì đó sẽ là tiếc nuối lớn nhất đời mình.
Trên đường đi Dạ Minh như có thể nhìn thấu được tâm sự của Chúc Hạ Dương, anh kéo cô lại thật chặt, cho cô vòng tay ấm áp rắn chắc.
Chúc Hạ Dương ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dạ Minh nói: "Dạ Minh, em muốn về thăm Đảo Thành."
Dạ Minh cũng không nói gì chỉ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Quay về cửa tiệm số 47, thu dọn chút đồ, hai người chuẩn bị hôm sau xuất phát.
Chỉ là tối đó Dạ Minh vẫn ôm chặt lấy Chúc Hạ Dương, chỉ lẳng lặng ôm cô khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm.
Chúc Hạ Dương nhắm hai mắt, cảm nhận sự bình yên tốt đẹp này. Cô biết lựa chọn của mình nhất định không sai, cô nguyện giao cả cuộc đời này cho Dạ Minh, cũng tin tưởng Dạ Minh.
"Dạ Minh, nếu như không có A Cửu, chúng ta sẽ giống như bây giờ sao?"
"A Cửu là A Cửu, em là em, dù hai người là một. Anh thừa nhận trước đó anh yêu cô ấy, nhưng mà bọn anh chỉ có duyên không phận, định mệnh của anh là em, là Chúc Hạ Dương."
Nghe lời này Chúc Hạ Dương có vẻ dở khóc dở cười, vậy không phải là bạn gái hiện giờ và bạn gái trước đó sao?
Nhưng mà Chúc Hạ Dương hỏi cũng không phải điểm này, mình và A Cửu là cùng một linh hồn, chẳng lẽ còn tự ghen với mình sao?
"Dạ Minh, ngày mai anh có thể ngồi xe lửa với em không?"
"Ừm, em muốn gì anh cũng sẽ làm cùng em." Giọng nói của Dạ Minh trầm khàn mạnh mẽ khiến lòng Chúc Hạ Dương cảm thấy ấm áp, cả người lại rúc vào lòng Dạ Minh.
Trong đầu cô nhớ lại rất nhiều hình ảnh, từ trước đến nay cô đã cảm thấy đau đớn, khó khăn như thế nào về tình yêu này, bây giờ đều đã qua nhưng đều khiến người ta hoài niệm như vậy.
Trước đây cô là một người cô độc tự ti, bây giờ đã có nhiều người ở bên cạnh như vậy, lấp đầy trái tim cô.
Sáng sớm hôm sau Chúc Hạ Dương tỉnh dậy trong vòng tay của Dạ Minh, nằm trong lòng anh nhìn anh một lúc lâu sau mới đưa ngón tay lên chọc chọc mặt của Dạ Minh.
Chuyện đầu tiên Dạ Minh làm sau khi mở mắt ra là hôn một cái lên trán cô sau đó cười nói: "Chào buổi sáng."
Giọng nói đó như là tia nắng đầu tiên vào buổi sáng, ấm áp như vậy, khiến người ta muốn đắm chìm vào đó.
"Chào buổi sáng."
Chúc Hạ Dương chống hai tay xuống giường, ghé vào trước mặt nhìn Dạ Minh.
Nhìn cô gái trước mắt này, Dạ Minh thật sự rất muốn giải quyết cô tại chỗ, nhưng mà anh vẫn nhanh chóng đứng lên, một tay bế Chúc Hạ Dương lên ẵm đến phòng vệ sinh.
Sau khi xong xuôi, hai người cầm đồ đạc ra tới cửa, Chúc Hạ Dương nhìn hoa vãng sinh đặt ở cửa sổ, cô đi đến ôm vào lòng.
"Em muốn mang nó theo, cũng không biết bao giờ mới về."
Tuy là Chúc Hạ Dương không muốn ở lại đó lâu, nhưng mà trực giác mách bảo cô rằng lần này có lẽ là lần cuối mình về Đảo Thành, lần này nhất định phải giải quyết hết những chuyện mà lòng cô chưa buông bỏ được, từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì đến nơi đó nữa.
Mà chuyện đi này cũng không biết đến lúc nào mới quay về, mang hoa vãng sinh theo cũng tiện chăm sóc nó.