Chúc Hạ Dương đang ngồi trên chuyến xe lửa năm đó cô đi từ Đảo Thành đến thành phố Thanh Phong.
Bây giờ chiếc xe lửa này đã có vẻ đổ nát, rõ ràng vẫn có những chuyến xe nhanh và thoải mái hơn nhưng mà Chúc Hạ Dương lại muốn ngồi chuyến này.
Cô ngồi bên cạnh Dạ Minh, ánh mắt sạch sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ giống như một đứa trẻ đang tò mò phong cảnh đang lướt qua ngoài cửa sổ.
Trên mặt của Chúc Hạ Dương và Dạ Minh đều đeo khẩu trang và kính râm nhưng vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Đôi trai tài gái sắc này thật sự khiến người khác khó dời mắt.
Vài cọng tóc trên trán bên trên kính râm của người đàn ông không dài không ngắn vừa đủ khiến người ta tò mò rốt cuộc dưới lớp khẩu trang và kính râm kia là gương mặt tuyệt thế đến mức nào.
Mà cô gái đang ngồi cạnh cửa sổ khi ở cạnh người đàn ông thì nhìn có vẻ khá xinh xắn, mái tóc ngắn nhìn rất phong cách, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêng mặt, phần cổ thon dài và xương quai xanh lộ ra hoàn toàn thu hút ánh mắt của những hành khách khác.
Một cặp đôi ngọc bích giai nhân rất đáng chú ý.
Chúc Hạ Dương vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như bên ngoài có cảnh đẹp mà cô nhìn mãi cũng không đủ.
Có thứ khiến cô mơ ước về tương lai bình yên tốt đẹp.
Dạ Minh nhìn phần gáy của cô, khóe miệng nở một nụ cười thỏa mãn.
Một vạn năm trước anh chưa bao giờ dám hy vọng xa vời có một ngày có thể lẳng lặng ngồi chung bên cạnh cô, lẳng lặng nhìn cô.
Hoặc là lẳng lặng ôm cô ngủ chung cạnh nhau.
Sau đó Dạ Minh đưa tay nắm lấy bàn tay đặt trên cửa sổ của Chúc Hạ Dương, hai bàn tay của họ đan chặt vào nhau, toàn bộ toa xe ngập tràn vị chua của tình yêu.
Khiến những người xung quanh hâm mộ và ghen ghét.
"Em có một không, có cần chợp mắt một lát không?" Dạ Minh dịu dàng hỏi.
Chúc Hạ Dương lắc đầu sau đó nhìn Dạ Minh, dựa vào vai anh.
Đã đến Đảo Thành, lúc Chúc Hạ Dương và Dạ Minh xuống xe lửa, trong ánh mắt của Chúc Hạ Dương thoáng qua vẻ sợ hãi.
"Yên tâm, có anh ở đây."
Một tay Dạ Minh nhấc hành lý, một tay nắm chặt tay của Chúc Hạ Dương.
Hai người đi trên đường thu hút rất nhiều ánh mắt, phía sau cách đó không sao có một người đàn ông mặc áo khoác da màu đen nhìn hai người, sau đó đi theo giữ một khoảng cách khá xa.
Để đến thị trấn nhỏ kia ở Đảo Thành cần hơn ba mươi phút đi xe, Chúc Hạ Dương và Dạ Minh vừa ra khỏi trạm xe lửa, người bên ngoài đã ùn ùn kéo đến.
Nếu không biết còn tưởng nơi này có ngôi sao nào đó sắp đến, người hâm mộ đang đứng ở đây chờ ấy chứ.
Những người nhiệt tình này chỉ kinh doanh thuê xe mà thôi, xe họ đậu ở cách đó không xa, đợi khi tìm được khách thì sẽ lập tức đưa lên xe.
Chúc Hạ Dương kéo Dạ Minh đi đến chỗ khá yên tĩnh, vừa đi được mấy bước thì Dạ Minh bỗng lôi tay Chúc Hạ Dương, dừng bước.
Sau đó phía sau hai người có một người nhanh chóng vọt tới, đang lúc sắp va chạm thì Dạ Minh ôm ngang hông Chúc Hạ Dương bay lên không trung, người đàn ông kia thì nhào hụt, mất trọng tâm suýt ngã về phía trước.
Dạ Minh ôm Chúc Hạ Dương từ từ hạ xuống đất, thấy trong tay người đàn ông có hơi chật vật trước mặt là một cây kiếm gỗ đào, chắc hẳn người này cũng là một thuật sĩ.
Chúc Hạ Dương còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã nghe người đàn ông kia nói: "Xem ra cũng thật sự có năng lực, nhưng mà tôi sẽ không để những nghiệp chướng như các người làm hại nhân gian."
Chúc Hạ Dương và Dạ Minh liếc nhau một cái, xem ra người này là một người chính nghĩa, hẳn là đã nhận thấy âm khí trên người Dạ Minh, nghĩ là quỷ vật.
Những người xung quanh vừa thấy chuyện ầm ĩ bên này, vừa nhìn sang đã thấy tất cả trước mắt đã biến mất.
Cảnh tượng trước mắt khiến người ta khó mà tin được cảnh tượng long trời lở đất ban nãy và hiện tại là cùng một nơi.
Trước mặt chỉ còn lại vài gương mặt ngạc nhiên khó hiểu.
"Không cần để ý, chúng ta đi."
Dạ Minh nói rồi kéo Chúc Hạ Dương đi về phía trước như là không thấy người trước mặt này vậy, trực tiếp phớt lờ anh ta.
Nếu thật sự đánh nhau thì người này không phải là đối thủ của Dạ Minh, với công lực của anh thì ngay cả hai Chúc Hạ Dương cũng không sánh được. Hơn nữa nếu người này là một người chính nghĩa, vì nhìn thấy âm khí trên người mình mà hiểu lầm cũng không có gì lạ.
Với đạo hạnh của anh ta mà có thể nhận ra cũng là điều khó tin rồi.
Mà người này lại cảm thấy việc bị phớt lờ là sự sỉ nhục, nắm chặt kiếm gỗ đào lại xông đến lần nữa.
"Dừng lại, tôi thấy hai người là tà vật vùng khác, khuyên hai người mau rời khỏi Đảo Thành, nếu không nhất định sẽ khiến hai người hồn tiêu phách tán."
Dạ Minh không cho là đúng mà chỉ cùng Chúc Hạ Dương tiếp tục đi thẳng.
"Hay là anh ra tay để anh ta từ bỏ đi?" Chúc Hạ Dương đề nghị.
"Em đi phù hợp hơn anh, để anh ta thấy được sự lợi hại của em." Dạ Minh cười nhẹ.
"Được rồi, vậy để em đi."
Dứt lời chỉ thấy Chúc Hạ Dương tránh khỏi tay của Dạ Minh, phi thân nhảy xuống trước mặt người áo đen kia, sau đó vung tay phải lên, kiếm Trảm Ma lập tức xuất hiện trong tay. Một giây sau kiếm Trảm Ma đã lơ lửng giữa không trung biến thành nhiều cây kiếm Trảm Ma nhỏ lao về phía người đàn ông.
Người đàn ông nhìn thấy cảnh trước mắt, chuôi kiếm này cũng nhìn rất quen, hơn nữa vóc dáng và mái tóc bạch kim của cô gái trước mắt này khiến anh ta dường như nghĩ đến điều gì đó.
"Cô là trừ tà sư nổi tiếng trên mạng kia sao?
Nổi tiếng trên mạng...
Bốn chữ này khiến Chúc Hạ Dương suýt đã phun máu.
Lần trước chủ ý của Mạc Thần đúng là khiến mình và tiệm được nhiều người biết đến, nhưng mà cũng dẫn mình đến còn đường nổi tiếng.
Chúc Hạ Dương cũng không đóng cửa tiệm bánh ngọt sau đó thuê nhà livestream!
Không muốn để ý đến người trước mặt này, Chúc Hạ Dương chỉ là muốn cho anh ta biết núi cao còn có núi cao hơn, để anh ta biết rằng mình cũng là một thuật sĩ thì sẽ từ bỏ. Nhưng mà không ngờ người này lại biết mình, xem ra mình đúng là nổi tiếng thật.
Chúc Hạ Dương dở khóc dở cười.
Thấy Chúc Hạ Dương rời đi, người đàn ông mặc áo da màu đen bám theo sát đi bên cạnh Chúc Hạ Dương, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn một người đang toát ra khí lạnh.
"Cô thật sự là vị trừ tà sư kia sao?"
"Vậy mà có thể gặp được cô ở đây, tôi còn định mấy ngày nữa sẽ đến thành phố Thanh Phong tìm cô, tìm cô bái sư học nghệ."
Bái sư học nghệ...
Có nhầm không vậy?
Chúc Hạ Dương vẫn chưa nói gì đã thấy Dạ Minh kéo cô sang một bên, ánh mắt tràn ngập sát khí trừng người kia.
"Tôi tên Minh Kiệt, năm nay 21 tuổi, là người ở đây, nếu như cô có cần gì thì có thể tìm tôi."
Chúc Hạ Dương cảm giác hơi quen, nhưng mà không nhớ ra là đã nghe ở đâu, nhưng mà người trước mặt quá nhiệt tình khiến cô cảm thấy phản cảm.
Một giây sau, chỉ thấy hai mắt Dạ Minh nhúc nhích một cái, thân thể của Minh Kiệt không thể nhúc nhích, ngay cả miệng cũng không mở được, chỉ có thể nhìn hai người ngày càng đi xa.
Lúc này dưới lớp khẩu trang là gương mặt rất thối của Dạ Minh, nếu không phải kẻ đó là người dương, hơn nữa không phải là kẻ xấu gì thì anh đã xử một trận.
Dám làm phiền người phụ nữ của anh.