Tương Trấn là thị trấn duy nhất ở phía Tây Đảo Thành, từ xưa đến nay Đảo Thành luôn lưu truyền là một thị trấn có rất nhiều quỷ tà, ở đây ai cũng đều là những người kể chuyện ma quỷ.
Họ luôn luôn tế bái, cũng thường mời pháp sư đến nhà trừ tà tránh quỷ. Vậy nên ở trấn này luôn có cảm giác khác với những nơi khác.
Mà Tương Trấn càng như vậy.
Dù trong mắt người ngoài thì nơi này khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, có rất nhiều thứ khiến người ta cảm thấy kỳ quái, nhưng mà những người sinh ra ở đây lại không có cảm giác như vậy.
Cảm thấy nơi này rất bình thường.
Nhìn trước mỗi căn nhà đều treo gương bát quái, dán những lá bùa vàng, một cảm giác kỳ lại bỗng nhiên xuất hiện.
Ba năm trước khi rời khỏi đây, cảm giác của Chúc Hạ Dương vẫn khác với lúc này.
Ít nhất thì cảm thấy Tương Trấn vẫn bình thường hơn Đảo Thành, nhưng mà bây giờ khắp bầu trời đều lơ lửng bùa vàng, khói và tro đen, cửa nhà nào cũng đều đóng kín, trên đường không thấy bất cứ ai.
Một con mèo mun chạy qua trước mặt hai người ngồi xuống bên cạnh một thùng rác hoảng sợ nhìn Chúc Hạ Dương và Dạ Minh.
"Sao nơi này lại thành ra thế này?" Chúc Hạ Dương cảm thấy rất khó tin, nơi này có cảm giác rất không bình thường.
"Đừng sợ, có anh ở đây."
Chúc Hạ Dương đi thẳng về phía trước sẽ đến một đầu ngõ. Ngõ hẻm này rất cổ nhưng những căn nhà xung quanh có vẻ vẫn có người ở, mà căn nhà bên trong cùng nhìn có vẻ khá cũ nát.
"Đây chính là că nhà mà em đã sống mấy chục năm, là nhà của em và bà nội, cũng là căn nhà mà hai mươi năm trước lúc em sinh ra anh đã nhìn thấy."
Chúc Hạ Dương nhìn căn nhà trước mặt, cô yêu căn nhà này vì bên trong chứa những hồi ức của cô và bà nội.
Còn cả tình yêu mà bà nội dành cho mình.
Mà thị trấn nhỏ này đối với mình chỉ là đau khổ.
Chúc Hạ Dương lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa đi vào, trong phòng có mùi mốc, trong không khí cũng có vẻ nhuộm một lớp bụi dày.
Điện trong căn nhà đã bị hư, Chúc Hạ Dương thắp mấy cây nến sau đó lấy hoa vãng sinh trong balo ra đặt ở hộc tủ bên cạnh.
Nhìn căn nhà trước mắt này, Dạ Minh nhớ đến lúc mình xuất hiện ở nơi này, từ xa đã nghe tiếng gào khóc non nớt của cô, tim mình cũng như vỡ vụn.
Tuy nhiên lại không dám đi ra giúp cô, chỉ có thể tìm Diêm Vương, lấy danh nghĩa của Diêm Vương để phái tất cả những quỷ vương cùng đến đây.
Với sức mạnh cảu anh, một mình đơn độc trấn áp hết tất cả quỷ tà cũng không khó, nhưng mà anh phải suy nghĩ cho Chúc Hạ Dương.
Anh không muốn bị người khác đoán được tâm tư của mình, biết được thân phận của cô, không muốn có người làm phiền cuộc sống của cô.
Từ đó về sau mỗi ngày rằm tháng bảy, Dạ Minh đều lặng lẽ tạo một lớp kết giới bao phủ Chúc Hạ Dương, không cho những quỷ hồn đó tiếp cận cô.
Mà lúc này anh có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh cô.
"Sau này em đã có anh, anh nhất định sẽ cố hết sức bảo vệ em, sẽ không để em phải chịu thêm bất cứ ấm ức gì."
Chúc Hạ Dương gật đầu, khóe miệng nở nụ cười rất thỏa mãn rúc vào lồng ngực Dạ Minh.
Màn đêm dần buông xuống, chỉ thấy bên ngoài căn nhà bỗng dần được một lớp ánh sáng màu đỏ bao phủ, hơn nữa dần trở nên náo nhiệt.
Trong buổi tối như vậy, ánh sáng màu đỏ như máu của ngọn đèn cùng tiếng tạp âm náo động càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Còn kinh khủng hơn sự yên tĩnh vào ban ngày.
Tiếng náo động bên ngoài căn nhà ngày càng trở nên phức tạp, cứ như là một phố xá sầm uất, Chúc Hạ Dương đứng từ sân thượng nhìn thoáng qua bên ngoài, dưới lầu đều là những người qua đường đang đi lại dưới ánh đèn màu đỏ.
Xưa nay Tương Trấn đều nổi tiếng về chợ đêm trấn cổ, đêm xuống còn náo nhiệt hơn ban ngày nhiều.
Tuy là vậy nhưng cảnh tượng ba năm trước, trước khi cô và Lâm Tam Cô rời khỏi đây khác với cảnh tượng lúc này.
Chúc Hạ Dương không biết tại sao ban ngày ở nơi này sẽ biến thành vẻ như vậy, khắp bầu trời đều là bụi bặm dơ bẩn và sự vắng lặng âm u.
Sau khi cùng nhau dọn dẹp nhà cửa một chút Chúc Hạ Dương ăn chút đồ, sau khi thu dọn hết mọi thứ, thấy Dạ Minh vẫn đang bận rộn, cô bước về phía anh.
Cô ôm lấy eo Dạ Minh từ đằng sau, vùi mặt mình vào lưng anh.
Anh đường đường là một quỷ vương, bây giờ lại cùng mình làm những chuyện tầm thường vất vả như vậy khiến Chúc Hạ Dương càng thêm cảm động.
"Trên người anh nhiều bụi, em sang bên cạnh ngồi một lát đi."
Giọng nói của Dạ Minh vẫn dịu dàng như vậy, khiến cô càng muốn lại gần ôm lấy anh.
Thấy người đằng sau vẫn không hề có ý buông ra, Dạ Minh khẽ cười buông đồ trong tay xuống, lau lau hai bàn tay lên người, nắm tay xoay người ôm Chúc Hạ Dương vào lòng.
"Làm sao vậy, gần đây có phải em quá mệt không, tâm trạng cũng tệ hơn nhiều."
Trong lòng Dạ Minh có hơi băn khoăn, không phải gần đây mình gây áp lực cho cô quá chứ? Gần đây tâm trạng của Chúc Hạ Dương vẫn luôn rất tệ, dường như trong lòng có hơi vắng vẻ.
Chúc Hạ Dương lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Dạ Minh.
Mà lúc này Dạ Minh đang mặc quần tây và áo sơ mi đen, áo sơ mi đóng thùng, vóc người nổi bật qua đường nét của quần áo, nhìn rất đẹp.
Phía trước anh còn đang đeo một cái tạp dề con gấu nhỏ, nhìn Dạ Minh có vẻ buồn cười nhưng mà vẫn có vẻ đáng yêu đặc biệt.
Đây là tạp dề mà lúc dọn dẹp Chúc Hạ Dương đã đeo lên cho anh, cuộc sống như vậy khiến cô cảm thấy rất tốt đẹp.
Dạ Minh có thể ở bên mình, có thể cùng mình làm những chuyện như người bình thường, cho mình tình yêu chưa từng có, tất cả những điều này lại khiến lòng cô cảm thấy trống rỗng.
Rõ ràng chuyện tốt đẹp như vậy, khiến mình cảm thấy ngọt ngào như vậy, nhưng càng lúc càng tốt đẹp lại càng khiến sự cô đơn trong lòng Chúc Hạ Dương càng rõ ràng hơn.
Cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cảm giác này chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ tấn công vào tim cô, sau khi đến Tương Trấn thì lại càng cảm nhận rõ ràng hơn.
Cứ như là chỉ một giây sau tất cả những điều trước mắt đều sẽ biến mất, tất cả những điều tốt đẹp này đều sẽ trở thành hồi ức mà thôi.
Chúc Hạ Dương không biết có phải mình nghĩ nhiều không, nhưng cảm giác này rất chân thực.
"Dạ Minh, em thật sự muốn lẳng lặng ôm anh như vậy, chúng ta đến một nơi chỉ có mỗi chúng ta..."
"Được, anh nhất định sẽ khiến ngày đó nhanh đến."
Một giây sau Chúc Hạ Dương kéo Dạ Minh đi xuống lầu, hai người ra khỏi nhà đi về phía đầu hẻm, đi dưới ánh sáng đỏ say lòng người.
Mạc Thần nằm trong phòng mình ôm điện thoại di động chơi game, anh chỉnh âm thanh điện thoại đến mức cao nhất, tiếng bắn nhau trong trò chơi truyền ra đập vào màng nhĩ anh nhưng vẫn không thể lấn át được tiếng cãi nhau trong phòng khách truyền đến.
Mạc Thần không hề bắn trúng kẻ địch mà ngược lại còn bị bắn chết, giọng nói bên ngoài phòng truyền đến khiến tâm trạng anh khó chịu, đang định vứt điện thoại trong tay đi nhưng vừa giơ tay lên thì lập tức dừng lại.