Vừa mở cửa ra, cha mẹ của Mạc Thần bỗng dừng cãi nhau, nhìn vẻ mặt không chịu nổi của con trai mình, vẻ mặt hai người đều không có ý che giấu, nhìn nhau một cái bất mãn không nói gì.
"Hai người tiếp tục đi."
Nói xong Mạc Thần xoay người đi ra ngoài.
Trong nhà lại lần nữa vang lên tiếng cãi nhau.
Mạc Thần vốn cũng không muốn quay về nhưng mà bây giờ Chúc Hạ Dương đã có Dạ Minh, mình ở lại không phải là tự khiến lòng mình khó chịu sao, lại còn làm bóng đèn. Ở thành phố Thanh phong cũng chỉ có mỗi Mập Mạp là anh em, nhưng mà lễ lớn, cứ quấn lấy người ta cũng không được.
Nghĩ đến nghĩ lui thì quyết định về, nhưng mà vẫn không tránh được cảnh trong nhà.
Mạc Thần cũng không biết ngôi nhà hạnh phúc kia sao lại hoàn toàn biến thành thế này, tại sao họ luôn không ngừng cãi nhau, nếu như không thể sống cùng nhau thì dứt khoát ly hôn không phải sẽ tốt hơn sao?
Ai cũng không cần nhìn thấy đối phương là tức giận, mình cũng được thanh thản.
Mỗi lần về thì căn nhà này đều có không khí rất khó chịu khiến anh ta không thở nổi, trong ngôi nhà này ai nấy chỉ đều biết đến bản thân.
Khi còn bé vì để bản thân được thoải mái đã để mình cho họ hàng chăm sóc, hai người đều ra nước ngoài.
Nhìn cảnh tượng lúc này, lúc trước khi còn yêu nhau họ vẫn luôn mỗi người một ngả, trái lại khi ở bên cạnh nhau thì ngày càng ích kỷ.
Lúc đó khi nhìn thấy Chúc Hạ Dương một mình cô độc, mỗi lần đều như nhìn thấy bản thân mình, thấy được hình ảnh bị cha mẹ bỏ rơi của mình.
Nhưng mà khi so sánh thì mình thì cô vẫn hạnh phúc hơn, vì cô còn có một bà nội rất yêu thương cô. Tuy sẽ bị rất nhiều ma quỷ hù dọa trêu đùa nhưng mà sau đó cũng sẽ gặp được một số quỷ hồn hiền lành có thể trò chuyện vài câu.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nhưng còn mình thì chỉ có thể lẻ loi một mình, trơ trọi giữa nơi này.
Giơ điện thoại trong tay lên xem đi xem lại, cuối cùng mở số của Chúc Hạ Dương ra.
Trừ danh bạ lưu ba chữ "Tiểu Hạ Dương" này, anh ta cũng không biết lúc này có thể tâm sự nỗi lòng mình với ai.
Dù chỉ được nghe giọng thôi cũng được rồi.
"Alo, Tiểu Hạ Dương..."
Sau khi nghe điện thoại, nhận thấy giọng nói trong điện thoại không đúng, Chúc Hạ Dương hơi ngừng lại liếc nhìn Dạ Minh một cái, bèn vội vàng hỏi: "Cậu làm sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Không sao, chỉ là nhớ cậu thôi, muốn nghe giọng cậu một chút."
Chúc Hạ Dương ngẩn ra, trước đây khi cô không biết tình cảm mà Mạc Thần dành cho mình, cảm thấy mỗi lời ngon ngọt của cậu ta dành cho mình đều là sự cưng chiều mà anh trai dành cho em gái, như một anh trai cứng chiều mình như công chúa nhỏ.
Là một ánh mặt trời luôn bầu bạn bên mình.
Nhưng mà bây giờ không như vậy nữa, mình đã có bạn trai.
Mà Mạc Thần lại thích mình. Nên khi cô nghe anh ta nói nhớ mình thì có cảm giác hơi giật mình.
"Tên Dạ Minh đang ở bên cạnh cậu sao, không cần cảm thấy khó xử, mình chỉ nhớ cậu thôi, mình cúp máy trước."
"Đợi đã."
Giọng nói vội vàng của Chúc Hạ Dương khiến ngón tay của Mạc Thần dừng lại, lòng lạnh như băng như được sưởi ấm, vội vàng đặt điện thoại lên tai mình.
Anh ta biết Tiểu Hạ Dương nhất định sẽ không bỏ rơi mình.
Anh ta đồng ý làm một người bạn bình thường bên cạnh cô, chỉ cần cô không đuổi mình đi.
Bây giờ Mạc Thần đã hoàn toàn thất vọng về căn nhà này, trên thế giới hỗn độn này chỉ có Chúc Hạ Dương mới khiến tim anh ta trở nên bình yên.
"Cậu đang ở Đảo Thành sao, mình quay về Tương Trấn rồi."
"Cậu quay về Tương Trấn rồi sao?" Mạc Thần hoảng hồn nói.
Ước mơ từ nhỏ của Chúc Hạ Dương là được rời khỏi đây, từ khi rời đi đã ba năm cũng chưa từng nhắc đến việc quay lại nơi này, sao bỗng nhiên không nói tiếng nào đã lại quay về?
"Sao cậu không nói với mình?"
Mạc Thần nói xong câu này thì bỗng hối hận.
Bây giờ Chúc Hạ Dương đã không còn là Tiểu Hạ Dương trước đây của mình nữa rồi, cô đã không thuộc về mình, không phải công chúa nhỏ của mình nữa. Bây giờ đã có người cưng chiều cô ấy trong lòng bàn tay, cô không cần phải... nói chuyện của cô ấy với mình nữa.
Giọng nói của Chúc Hạ Dương rất nhẹ nhàng truyền từ điện thoại vào tai Mạc Thần khiến anh ta không thể kháng cự được.
"
Lúc như thế này anh ta chỉ mong được như trước kia, có thể làm nũng nhào vào lòng Chúc Hạ Dương muốn được an ủi.
Bây giờ dù muốn quang minh chính đại được cô an ủi cũng không thể nữa.
"Mình quay lại rất gấp, quyết định vội vàng, cậu có muốn đến Tương Trấn không?"
"Mình..."
Cầu còn không được ấy chứ.
"Sáng mai cậu đến đây đi, mình muốn gặp cậu, ở Tương Trấn."
Mạc Thần chần chừ chốc lát, trong lúc vẫn còn đang băn khoăn nên nói có muốn hay không thì lời của Chúc Hạ Dương làm anh ta kinh ngạc, trong lòng vô cùng vui mừng.
Sau đó lại cảm thấy có hơi chua xót.
Trước đây thân mật không hề có khoảng cách, nhưng bây giờ ngay cả muốn gặp cậu cũng cần được cậu đồng ý.
"Mình muốn đến đó ngay đêm nay."
"Được, mình đợi cậu."
Sau khi Mạc Thần cúp điện thoại thì nhanh chóng chạy đến trạm xe, may là vẫn kịp chuyến xe cuối cùng, bèn vội vàng lên xe đến Tương Trấn.
Lúc anh ta vừa đến Tương Trấn, nghe được lời đồn về Chúc Hạ Dương cũng không thấy tò mò về nữ sinh này, cũng không tò mò về linh dị gì cả.
Nhưng sau đó khi nhìn thấy cô, anh ta có vẻ thấy được một phiên bản khác của mình nên bèn lấy cơ yêu thích linh dị để đến gần cô.
Còn mình thì âm thầm tìm hiểu rất nhiều thứ về vấn đề này, dùng những kiến thức đó để tỏ vẻ mình rất tò mò về mấy vấn đề ma quỷ.
Lúc đó rất trong sáng, anh chỉ muốn tiếp cận cô gái này, chỉ muốn làm bạn với một nữ sinh cô độc giống mình.
Cô giống như một phiên bản khác của bản thân, một kẻ cô độc, nhất định là nội tâm cô luôn mong muốn có một ai đó có thể sưởi ấm mình.
Mạc Thần biết là khi mình mang lại sự ấm áp cho nữ sinh cô độc này thì mình nhất định cũng sẽ được sưởi ấm.
Khi thấy Chúc Hạ Dương nói chuyện với quỷ hồn, nhìn thấy cô bị ma quỷ trêu chọc càng nhiều anh ta cũng dần thật sự thích những thứ ma quỷ này. Hơn nữa còn ảo tưởng có khi nào mình cũng sẽ có một ngày được như Chúc Hạ Dương, có thể nhìn thấy những thứ người khác không thể thấy, dù là bị hù dọa nhưng mà cũng sẽ không còn cô độc như vậy nữa.
Sau đó anh dần dần đặt cô gái này vào lòng mình, trái tim cô đơn của Chúc Hạ Dương cũng dần được Mạc Thần an ủi.
Hai người làm bạn với nhau, ở bên cạnh giúp đỡ lẫn nhau.
Sau đó ba mẹ Mạc Thần đều đã về, nhưng mà Mạc Thần vẫn không muốn đi mà lựa chọn ở lại cùng học cấp ba với Chúc Hạ Dương.
Trước giờ Mạc Thần chưa bao giờ nói với Chúc Hạ Dương về chuyện của ba mẹ mình, mà Chúc Hạ Dương cũng không nói cho Mạc Thần biết mình cố ý thi rớt vì không muốn học đại học.
Chúc Hạ Dương thi rớt, chuẩn bị đưa bà nội đến thành phố Thanh Phong, Mạc Thần cũng về nhà, lần đầu tiên cầu xin người cha mà mình không thân thiết để ông ta dùng tiền giúp mình vào trường đại học Thanh Phong.
Mạc Thần vì muốn ở bên cạnh Chúc Hạ Dương đã bỏ qua trường đại học tốt, vứt bỏ tờ giấy báo trúng tuyển kia, nói với Chúc Hạ Dương rằng mình thi không đậu.