Mạc Thần không muốn nói phiền não của mình cho Chúc Hạ Dương biết, anh ta cảm thấy dù có nói cho Chúc Hạ Dương biết thì chuyện này cũng không được giải quyết, đây là chuyện của riêng của hai người.
Dù là ai cũng không giải quyết được.
Nhưng mà chỉ cần được nhìn thấy Chúc Hạ Dương thì tất cả cảm giác không vui trong lòng đều tan biến.
Vậy là đủ rồi.
"Bây giờ muộn rồi mình ở lại được không? Đã ba năm rồi mình chưa đến nhà cậu, dù là trước đó có đến xem thử nhưng cũng không được vào, không thể vào ngồi chơi như hồi xưa."
"Đi thôi, chỉ cần là chỗ của mình thì nhất định có chỗ cho cậu ngồi."
Chúc Hạ Dương nói xong kéo cánh tay của Mạc Thần đi đến trước mặt Dạ Minh, nắm lấy tay Dạ Minh, ba người đi vào nhà.
Trong đại sảnh gia tộc Bắc Minh, một cô gái tóc vén lên thật cao mặc đồ đỏ, môi đỏ hơi nhếch lên dựa vào ghế đầy vẻ quyến rũ.
Cô ta nheo mắt một cái, nhìn vào Dư Hi đang quỷ bên cạnh, giọng nói rất quyến rũ: "Bà già kia sao rồi?"
"Bà ấy không nói gì cả." Dư Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng trống rỗng, cả người cứ như là một tượng gỗ.
"Vậy thì cứ tiếp tục, đến khi bà ta nói mới thôi."
Lan Khê Nguyệt nói xong thì đứng dậy, lập tức biến mất, sau đó xuất hiện ở tế đàn trong nháy mắt.
Trên tế đàn là pho tượng của Bắc Minh Nghiễn khi còn trẻ lúc này đã đổ nát, hơn nữa còn bị bể thành từng mảnh, xung quanh có rất nhiều người của trấn trên vây quanh.
Có vài người chuyên vận chuyển bức tượng đá của Bắc Minh Nghiễn, còn rất nhiều người khác thì đang chở những tảng đá lớn vào tế đàn, còn có vài người đang điêu khắc tượng đá.
Lan Khê Nguyệt phải xây một pho tượng của mình ở đây, từ nay về sau, dù là gia tộc Bắc Minh hay là cả thế giới này đều nhất định phải thuộc về mình.
Mà Lan Khê Nguyệt cũng biết dã tâm của Yêu Ma còn lớn hơn mình, y muốn giành được cả Lục giới, khiến lộn giới trở nên hỗn loạn, tôn y là chúa tể.
Mình lại là vật dẫn của y, cùng cộng sinh tồn tại, ai nấy đều lấy lợi ích làm nền.
Toàn bộ trấn Khê Cổ đều trở thành những con rối, hai mắt vô thần, chỉ lặp đi lặp lại động tác của mình, nghe theo sắp xếp của Lan Khê Nguyệt.
"Thế nào, cô đã đòi lại được thứ mình muốn chưa?" Giọng nói của Yêu Ma truyền đến từ đan điền của Lan Khê Nguyệt.
Lan Khê Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Ha ha, vẫn chưa đủ, chỉ như vậy vẫn còn thiếu rất nhiều."
"Ta thích dã tâm này của cô, sau này cả thế giới này đều là của chúng ta, mà bây giờ điều khó khăn cản đường duy nhất chính là Chúc Hạ Dương, nhất định phải khiến mụ già kia mở miệng.
"Yên tâm đi, tôi sẽ có cách." Lan Khê Nguyệt cười như điên nói, sau đó biến mất ở tế đàn.
Mà trên đường ba người nhóm Chúc Hạ Dương đi về, tất cả mọi người nhìn thấy mái tóc bạc trắng và đôi mắt màu trắng của Chúc Hạ Dương thì đều có vẻ mặt hoảng sợ, đứng từ xa nhìn Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương không để ý đến những người này mà kéo Dạ Minh và Mạc Thần đi về phía nhà mình.
Ở cửa, Chúc Hạ Dương đang định mở cửa thì bị một thím nhà bên cạnh gọi lại.
Rõ ràng trong ánh mắt của thím hàng xóm vẫn hơi sợ sệt nhưng mà vẫn nơm nớp lo sợ đi về phía trước.
"Này... chuyện này, Tiểu Dương đúng không?" Thím ta biết cô gái trước mắt này chính là Chúc Hạ Dương đã rời khỏi Tương Trấn ba năm trước, nhưng mà nhìn cô khác lúc trước như vậy nên vẫn hỏi thử.
Từ nhỏ Chúc Hạ Dương đã bị xa lánh, không ai muốn đến gần cô, ngay cả những đứa trẻ xung quanh cũng bị cha mẹ cấm không được chơi với Chúc Hạ Dương. Đứa con nhà thím này khi còn bé còn dẫn đầu một đám con nít bắt nạt cô.
Thấy Chúc Hạ Dương gật đầu, bà thím hắng giọng một cái, nhìn đôi mắt màu trắng kia của Chúc Hạ Dương, trong lòng bà ta cảm thấy sợ hãi.
Khi còn nhỏ họ đã thấy rất nhiều chuyện liên quan đến Chúc Hạ Dương, tuy là ở Tương Trấn thì chuyện ma quỷ không phải là chuyện kỳ lạ gì, nhưng mà có thể nhìn thấy quỷ, hơn nữa lúc sinh ra còn trêu chọc nhiều quỷ tà như vậy, còn có một đôi mắt như người chết, chuyện này đúng là lần đầu tiên.
Ở Tương Trấn ai cũng đều kiêng kỵ mấy chuyện này, vì vậy vẫn luôn mời một số thuật sĩ như Lâm Tam Cô đến để thanh tẩy trừ tà, mà họ cảm thấy Chúc Hạ Dương chính là thứ dẫn quỷ tà đến, là sự tồn tại không may mắn.
"Thím Minh, có chuyện gì không?"
Thím Minh không ngờ Chúc Hạ Dương còn nhớ được mình, hơn nữa còn bỏ qua hiềm khích trước kia gọi mình một tiếng thím.
Trước đó chồng của bà ta bị quỷ vật hại chết nên bà ta ghét nhất là mấy thứ quỷ tà này, số lần mời đạo sĩ cũng đạt tối đa. Mọt lần nọ nhìn thấy con trai mình chơi cùng Chúc Hạ Dương thì không nói gì đã đánh cho một trận.
Từ đó về sau lúc nào bà ta cũng nhắc con trai mình không nên chơi chung với Chúc Hạ Dương, từ từ tất cả những đứa trẻ đều đồng lòng tẩy chay Chúc Hạ Dương, cùng bắt nạt cô.
Thấy cô gái này từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, cũng không hề gây ảnh hưởng không tốt gì đến người khác, hơn nữa lần này mọi người đều biết chuyện của Chúc Hạ Dương, quan điểm về cô gái này cũng đã thay đổi.
Nhưng mà suy nghĩ đã đó ăn sâu vào lòng mọi người hai mươi năm qua, muốn bỏ đi cũng không dễ gì.
"Tiểu Dương à, mấy năm không gặp, ngày càng xinh đẹp hơn rồi. Tóc của cháu..."
Thấy Chúc Hạ Dương không trả lời, thím Minh hơi xấu hổ cười cười, sau đó nói thêm: "Chuyện này... Mấy hôm trước có người đến tìm cháu và Tam Cô."
"Là ai?" Chúc Hạ Dương hỏi.
Chúc Hạ Dương không thể nghĩ ra ai có thể đến đây tìm mình và bà nội, những người thân thiết với mình và bà nội cũng không có mấy ai.
Thím Minh có vẻ hơi khó xử, suy nghĩ một chút rồi cũng nói: "Chuyện này thím cũng không dám chắc có đúng không, không muốn cho cháu hy vọng. Thím nghe nói hình như họ cũng không đi ngay, nói không chừng hôm sau sẽ quay lại, mọi người sẽ gặp được nhau."
"Được, cảm ơn thím Minh."
Chúc Hạ Dương lạnh nhạt nói xong xoay người đang định đi vào nhà, lại bị thím Minh gọi lại:
"Tiểu Dương này, trước đây là thím có lỗi với cháu, thím xin lỗi cháu. Minh Minh nhà thím ở trong thành phố, thím sẽ bảo nó về xin lỗi cháu, trước đó là thím ngu ngốc, khiến tuổi thơ cháu chịu thêm nhiều bất hạnh như vậy. Sau này thím cũng đã suy nghĩ lại, thím đã trút hết lòng mình vào cháu, quy kết hết mọi chuyện lên người cháu, vậy cũng quá bất công với cháu."
Chúc Hạ Dương không ngờ người phụ nữ trước mặt mình có thể nói như vậy, còn xin lỗi mình.
Trong mắt mọi người ở Tương Trấn thì cô là quái vật, mà cô cũng không có thiện cảm gì với người trong trấn này.
Thậm chí lúc này cô còn nghi ngờ không biết thím Minh này có phải đang có âm mưu gì không, những người khác thấy thím Minh xin lỗi mình thì ánh mắt cũng đều có vẻ áy náy, khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy họ đều đang diễn kịch.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Chúc Hạ Dương không phải bị những con rắn độc này cắn một ngày, khi đã nhìn thấy gương mặt độc ác của bọn họ, khi nhìn thấy vẻ hiền lành cũng khiến người ta không thể ấm lòng.
"Không cần."
Nhìn Chúc Hạ Dương đi vào, Mạc Thần nhìn thoáng qua thím Minh, cũng đi vào theo.