Tuy là Mạc Thần chưa từng nhìn thấy con trai nhà thím Minh, nhưng mà thường nghe bạn học nhắc đến. Tên đó luôn cầm đầu trêu chọc Chúc Hạ Dương, dẫn đầu bắt nạt cô, sau đó khi học lớp năm thì đi theo thím Minh đến nơi khác.
Mạc Thần biết điều Chúc Hạ Dương cần không phải lời xin lỗi của họ, dù họ có nhún nhường thì sự cô độc và đau khổ khi còn bé của cô cũng không thể bù đắp.
Vào nhà của Chúc Hạ Dương, Mạc Thần nhìn nơi quen thuộc này, mỗi thứ ở đây đều khiến anh ta hoài niệm, trước đây thường đến đây nên anh ta nằm lòng tất cả mọi thứ ở đây.
Mạc Thần và Chúc Hạ Dương liếc nhau một cái, có vẻ như đều biết trong lòng đối phương nghĩ gì, chuyện của Mạc Thần, nếu cậu ấy không muốn nói thì mình cũng không nên hỏi nhiều.
Cô đồng ý chờ Mạc Thần chủ động nói với mình.
Sáng hôm say Chúc Hạ Dương và Mạc Thần cùng ngồi ăn điểm tâm, hai người cũng không nói gì nhiều, sau đó Mạc Thần nói: "Tiểu Hạ Dương, hôm nay mình phải đi về."
"Được thôi, ngày mai là tết, cậu xum họp với cha mẹ mình, sau đó chúng ta sẽ cùng quay lại thành phố Thanh Phong."
"Năm nay có lẽ mình không đi nữa." Mạc Thần thản nhiên nói.
Chúc Hạ Dương sửng sốt ngẩng đầu nhìn Mạc Thần, một lúc lâu sau lại tiếp tục động tác ăn sáng của mình.
Tuy trước đây Mạc Thần luôn tự nói cậu ấy sẽ mãi ở bên cạnh mình, muốn phát triển cửa tiệm số 47, nhưng mà bây giờ đã không giống lúc trước, bên cạnh mình đã có Dạ Minh, cậu ấy nhìn thấy nhất định sẽ không vui.
Tuy là mình không nỡ, nhưng mà cũng không thể khiến cậu ấy khó chịu khi ở bên cạnh mình.
Mặc kệ cậu ấy lựa chọn như thế nào thì chỉ cần cậu ấy muốn, cậu ấy có thể vui vẻ, mình đều sẽ đồng ý.
"Cậu định đi đâu thực tập?"
"Ở một thành phố xa thành phố Thanh phong, nhưng mà cảnh rất đẹp, mình rất thích." Mạc Thần vừa cười vừa nói, vẻ mặt dịu dàng: "Yên tâm, còn có Mập Mạp đi cùng mình."
"Được, vậy cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt."
"Ừm."
Sau đó hai người đều yên lặng, vừa ăn sáng xong đã nghe tiếng đập cửa, Chúc Hạ Dương bèn ra mở cửa.
Vừa mở cửa đã thấy một gương mặt tròn, tóc thật dài được quấn lên, khi nhìn thấy Chúc Hạ Dương thì vẻ mặt cô gái nở nụ cười thoải mái lại thả lỏng.
"Hạ Dương, cậu thật sự về rồi."
Cô ta nghe nói Chúc Hạ Dương đã về nên đến thử, không ngờ lại thật sự gặp được Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương nhìn cô gái trước mặt, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, nhẹ nhàng trả lời: "Đúng vậy, tôi về rồi."
Mạc Thần nhìn Chúc Hạ Dương dẫn một cô gái đi vào, cũng rất giật mình: "Tương Vũ..."
"Mạc Thần, đã lâu không gặp."
Tương Vũ chào hỏi Mạc Thần sau đó ngồi xuống, nhìn thoáng qua bên trong nhà thì thấy Dạ Minh đang ngồi bên cạnh.
"Đây là..."
"Anh ấy là bạn trai mình." Chúc Hạ Dương hạnh phúc liếc mắt nhìn Dạ Minh, Dạ Minh cũng dùng ánh mắt cưng chiều đáp lại khiến hai người bên cạnh ái ngại.
Tương Vũ đưa tay sờ sờ tóc mình, cười vô cùng ưu nhã. Cô ta nhẹ nhàng nói: "Thật tốt, mình biết cậu nhất định sẽ tìm được nửa kia yêu thương mình, cậu nhất định sẽ hạnh phúc."
"Cảm ơn."
"Là mình phải cảm ơn cậu, chuyện cậu giúp mình năm năm trước, mình vẫn nhớ."
Tương Vũ ăn mặc trang điểm nhã nhặn, nhìn có vẻ thuần khiết động lòng người, đôi mắt to long lanh cứ như có thể khiến người khác vừa nhìn đã đắm chìm, rất thu hút người khác.
Bờ môi cong cong gợi cảm là sự kết hợp hoàn mỹ với gương mặt thuần khiết.
Trước đây dù Tương Vũ chưa hề bắt nạt Chúc Hạ Dương nhưng mà sự thờ ơ của cô ta cũng không khác gì việc trực tiếp ra tay.
Nhưng mà Chúc Hạ Dương cũng biết người khác cũng cần tự bảo vệ mình, để tránh gây phiền phức cho bản thân thì chỉ có thể bo bo giữ mình, nên Chúc Hạ Dương cũng không trách cô ta.
Mà năm năm trước, lúc đó học lớp mười, Chúc Hạ Dương nhìn thấy Tương Vũ bị lưu manh ức hiếp nên vẫn nhờ quỷ tà bên cạnh giúp một chút, đuổi tên đó đi.
Sau đó dù Tương Vũ vẫn không đứng ra giúp đỡ Chúc Hạ Dương nhưng mà cũng sẽ ngấm ngầm nói giúp cô một hai câu.
Mà Chúc Hạ Dương cũng biết mình cứu cô ta không phải vì muốn làm bạn với cô ta, cô ta cũng sẽ không vì trả ơn mình mà trở thành bạn của mình. Cô cũng biết cô gái này cũng giống như mình, thế giới của cô ta cũng cô độc một cách đáng sợ.
Xung quanh người cô ta có một đôi tay màu đen dính chất lỏng sền sệt, dần dần kéo cô ta vào vực sâu.
Thậm chí Chúc Hạ Dương còn cảm thấy nếu nữ sinh này rơi vào vực sâu thì thế giới của cô ta còn u ám hơn cả mình.
Vậy nên Chúc Hạ Dương mới để một quỷ hồn thường ở bên cạnh mình giúp đuổi tên lưu manh kia đi, cứu Tương Vũ.
Lúc đó Tương Vũ vừa dạy thì rất xinh đẹp, trên người có khí chất trong sáng khiến người ta không cưỡng lại được bị hấp dẫn.
"Hạ Dương, thật ra hôm nay mình đến nhờ cậu giúp một tay, cậu mình mất rồi."
Chuyện có một người chết là chuyện rất bình thường, Chúc Hạ Dương không biết cô ta muốn mình giúp đỡ chuyện gì.
"Cái chết của cậu mình có gì đó rất lạ, trước đó khi ở nhà đều rất bình thường, nhưng mà một ngày nọ đến thành phố lân cận lấy hàng, khi về thì toàn bộ cánh tay đều bị thương, cứ như là bị thứ gì đó đánh, lại như là bị con gì cắn, nhưng mà cậu mình lại nói là ông ấy không cẩn thận ngã từ trên núi xuống."
Lúc nói trên gương mặt Tương Vũ đầy vẻ hoảng sợ: "Nhà mình cũng đã tìm bác sĩ khám vết thương của ông ấy, thậm chí cũng đã tìm thuật sĩ xem cho ông ấy, nhưng mà tối qua ông ấy bỗng chết không rõ lý do, lúc chết thì toàn bộ thịt trên cơ thể đều thối hết."
Nghĩ đến hình ảnh đó, Chúc Hạ Dương cảm thấy buồn nôn nhưng vẫn hỏi: "Trong một đêm đã biến thành như vậy sao?"
"Đúng vậy, nhà mình cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đã mời hết tất cả những thầy bà tốt nhất ở trấn trên rồi, nhưng mà ai cũng đều nói rất bình thường, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Thấy vẻ mặt Tương Vũ không giống như đang nói dối, nghĩ đến lúc trước khi mình gặp cậu của Tương Vũ, dáng vẻ thô bỉ kia khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy rất phản cảm.
"Bọn mình đều biết chuyện về cậu, biết bây giờ cậu là một trừ tà sư rất lợi hại nên mới muốn mời cậu đến xem, Lam Cô còn nói là cái xác sẽ biến đổi nữa." Vẻ mặt Tương Vũ rất lo lắng cho gia đình.
"Xác chết biến đổi sao?"
"Đúng vậy, Lam Cô là thuật sĩ lợi hại nhất Trấn Lý, người ta cũng đã nói vậy, sợ là thật sự sẽ xảy ra chuyện."
Chúc Hạ Dương và Dạ Minh liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu: "Được, mình sẽ đi xem với cậu."
Tương Vũ mừng rỡ gật đầu, mà Mạc Thần thì có vẻ rất lo lắng, Dạ Minh đi lên trước cưng chiều nhìn Chúc Hạ Dương nói: "Anh đi với em."
"Được."
Có Dạ Minh ở bên cạnh, mặc kệ nó có ghê gớm thế nào thì nhất định cũng sẽ không sao.
"Tiểu Hạ Dương, mình đi về trước, mọi người cẩn thận một chút."
"Nhanh như vậy sao?" Chúc Hạ Dương hỏi, nhưng mà nghĩ đến việc ngày mai là năm mới, quay về ở bên cạnh cha mẹ cũng không có gì lạ.
"Vậy được rồi, mình không tiễn cậu đâu, bọn mình đến xem thử cậu của cô ấy."