Hơn nữa còn là vẻ mặt rất đau lòng.
Rất hiển nhiên người này hoàn toàn không nghe mình nói, chỉ đang đau lòng mấy thứ đồ cổ rách nát của ông ta bị mình sao?
"Ông, ông có thể nghiêm túc một chút không, hãy nghe cháu nói."
Nói xong thằng bé nhấc chân lên: "Nếu như ông còn không để ý lời cháu nói thì có khi cháu sẽ đạp nát thứ đồ đồng nát này."
Ông Trương nghe vậy thì trong đầu lập tức hiện lên mấy con quạ đen.
Bởi vì ông không nhịn được nghĩ đến không ít những món đồ cổ đã bị thằng nhóc này làm hư lúc này đang nằm trong kho.
Chuyện quái gì chứ, tôi...
Thật sự nếu thằng nhóc này không phải là con của Chúc Hạ Dương thì ông đây đã nhấc nó lên đánh cho một trận no đòn rồi.
Vậy nên ông bèn vội vàng nói: "Tiểu tổ tông của ông ơi, bây giờ ông đang chăm chú lắng nghe đây, có được không. Nên cầu xin ngài nhẹ chân cho."
Thằng nhóc kia thấy ông Trương cuối cùng cũng đã nghiêm túc nói chuyện với mình bèn đặt chân xuống: "Vậy ông nói xem bao giờ mẹ sẽ quay lại?"
"Sắp..."
Khi ông Trương vừa nói "sắp" thì có vẻ nhớ ra chuyện gì đó, lập tức nuốt mấy chữ sau đó lại.
Nhìn dáng vẻ sắp bùng nổ của thằng nhóc, trong lòng ông Trương mắng to: Sao tên này lại như một lão yêu nghiệt vậy, chả có gì tốt đẹp.
Nói thật là trước đó ông Trương cũng không hề nghĩ rằng thằng nhóc này lại khó đối phó như vậy, nhất định là một tổ tông nhỏ.
Nhưng mà Chúc Hạ Dương thương thằng nhóc này như vậy, thật sự là không hề đáng yêu chút nào, lại còn rất bướng, nhất định là đồ trứng thối.
Mấy thằng nhóc như nó lúc này còn đang nghịch đất đấy.
Còn nó thì sao?
Rõ ràng đã một vạn tuổi mà lúc nào cũng chỉ biết hỏi bao giờ thì mẹ mình về, cũng quá ỷ lại vào mẹ rồi.
Nếu không phải biết là mỗi ngày không cần bú sữa thì ông Trương còn tưởng là nó đói bụng ấy chứ.
Cuối cùng, sau khi chần chừ một lát, ông Trương bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là sờ sờ điện thoại di động của mình nói: "Ông gọi điện cho mẹ của cháu, cháu tự hỏi đi."
Thằng nhóc nghe được câu này thì vô cùng vui vẻ cười lớn: "Nói vậy từ sớm thì có phải ai cũng đều vui rồi không?
Phụt...
Đây là tiếng tim trào máu!
Ông Trương cảm thấy mình đã bị nội thương.
Vậy nên ông Trương cũng không kịp quan tâm lúc này gọi điện thoại cho Chúc Hạ Dương có ảnh hưởng đến cô hay không.
Trái lại lúc này tốc độ gọi điện thoại của ông nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Hoàn toàn không thể nhận ra đây là tốc độ mà một ông lão đầu bạc nên có.
Tất cả những chuyện này đều do bị thằng nhóc nhà Chúc Hạ Dương ép.
Bời vì khi ông nhìn thấy thằng nhóc đó không biết từ lúc nào đã cầm bình sứ Thanh Hoa Vạn Lịch của mình lên.
Đúng là đòi mạng già này mà.
Bởi vì trong đó còn phong ấn một thứ càng lâu đời hơn.
Nếu như thằng nhóc này làm vỡ thì...
Chuyện sau đó ông Trương hoàn toàn không dám nghĩ đến, chỉ mong là cuộc điện thoại này nhanh chóng được kết nối.
"Alo, ông Trương à, có chuyện gì thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Ông Trương nhìn thấy thằng nhỏ kia đang cầm gốm Thanh Hoa Vạn Lịch, nói: "Đưa thứ này cho ông, cháu tự nói chuyện với mẹ đi."
Thằng nhóc này để mắt đến cái bình Thanh Hoa này là vì đã sớm cảm nhận được bên trong có một nhân vật đáng sợ nên mới cố ý dùng nó uy hiếp ông trương.
Vậy nên khi biết được đã liên lạc được với mẹ thì cậu bé ngoan ngoãn trả bình sứ cho ông Trương.
Bởi vì cậu bé cũng chưa từng nghĩ sẽ phá vỡ bình sứ Thanh Hoa này.
"Mẹ, Bảo Bảo nhớ mẹ."
Chúc Hạ Dương biết nhất định Bảo Bảo đã hành ông Trương nên thân, tuy rất thông cảm với ông nhưng nghĩ đến gương mặt sầu khổ của ông Trương thì Chúc Hạ Dương lại cảm thấy hơi buồn cười.
"Bảo Bảo ngoan, mẹ sẽ nhanh về thôi, bây giờ còn đang xử lý công việc."
Giọng nói của Chúc Hạ Dương rất dịu dàng, đứng yên tại chỗ cầm điện thoại video call với Bảo Bảo.
Mà lúc này một các xác màu đen mà thịt trên người đã biến thành chất lỏng sền sệt nhão nhẹt dính trên xương đi từ đống đổ nát ra.
Thấy Chúc Hạ Dương đang đứng tại chỗ vui vẻ nói chuyện với Bảo Bảo, không hề để ý thứ đó đang đánh về phía mình và Trương Thiên Sư, Dạ Minh vội vàng bay lên trước ôm Chúc Hạ Dương vào lòng bay lên cao.
Mà Trương Thiên Sư chỉ có thể đứng tại chỗ mở to mắt nhìn thứ gớm ghiếc kia lao về phía mình.
"Á, cứu với, tiên cô cứu tôi với." Trương Thiên Sư hét lớn.
Mà Chúc Hạ Dương cũng không hề để ý tới, chỉ cầm điện thoại di động trò chuyện với Bảo Bảo, ông Trương sau lưng Bảo Bảo ôm bình sứ Thanh Hoa kia đi vào phòng.
Ông phải cất thứ này đi, nếu không... nếu như lại bị ai đó lấy ra uy hiếp thì ông sẽ không chịu nổi.
"Bảo Bảo ngoan, mẹ sẽ về nhanh thôi."
Chúc Hạ Dương được Dạ Minh ôm vào lòng, vẻ mặt như không có chuyện gì nói chuyện với Bảo Bảo, mà Bảo Bảo lại thấy được Dạ Minh ở bên cạnh thì cái miệng nhỏ lập tức không ngừng nói:
"Sao mẹ lại ở cùng chú ấy, hai người đi riêng sao?"
"Mẹ đang ở nhà cũ, con lại chưa hồi phục ma lực nên hãy nghỉ ngơi thật tốt, mẹ sẽ nhanh chóng quay về, yên tâm đi."
Chúc Hạ Dương nói, mà Dạ Minh lại lập tức chen vào nói: "Thằng nhóc, ngày năm tháng sau chú và mẹ cháu sẽ kết hôn, cháu sẽ đến chứ?"
"Gì chứ?"
Bảo Bảo quát lớn một tiếng, tròng mắt cứ như sắp rớt ra, nhìn như là hai lò lửa.
Mình vẫn luôn ngăn cản mẹ và kẻ đó ở bên nhau, lại không ngờ rằng hai người đã đến mức tính chuyện cưới xin.
Bảo Bảo cảm giác thế giới của mình trở nên u tối, bĩu môi thả điện thoại ra, đúng lúc ông Trương lao lên bắt được điện thoại, nếu không... ông lại tốn một khoản tiền rồi.
Ông đã già rồi, kinh tế lại khó khăn, kiếm chút tiền cũng không nỡ chi.
Ông Trường nhìn vào màn hình híp mắt nhìn Chúc Hạ Dương: "Sao cơ, hai người sắp kết hôn à, không tệ không tệ, chúc mừng chúc mừng."
Nhìn thoáng qua dáng vẻ cô đơn ngồi dưới đất của Bảo Bảo, ông Trương quay đầu nháy mắt nói với Chúc Hạ Dương và Dạ Minh rằng: "Yên tâm, ông sẽ xử lý nó."
Dạ Minh gật đầu, ông Trương tắt video đi. Chúc Hạ Dương vẫn hơi không yên tâm, Dạ Minh lại vỗ vỗ vai cô:
"Bảo Bảo nhất định sẽ hiểu cho chúng ta, yên tâm đi."
"Bỏ đi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện yêu đương, mau đến giúp đi."
Hai người thân mật lơ lửng giữa không trung không hề chú ý đến chuyện ở dưới, vài thuật sĩ và thầy bà đang thảm thương đối phó với cậu của Tương Vũ.
Nói thật vừa rồi Chúc Hạ Dương thật sự đã quên mất chuyện này, thấy những người này đã sắp không trụ nổi nữa, Dạ Minh cưng chiều đặt Chúc Hạ Dương xuống phòng, sau đó bay lên chưởng thứ kia bay ra xa mấy trượng, sau đó lại lao về phía những người đang tập trung lại một chỗ.
"Thứ đó do vết thương của Vực Thanh tạo nên, đó là một loại ác linh quanh năm sống ở nơi âm u nhất của âm giới."