Chúc Hạ Dương đã thấy kẻ này ngay cả chưởng của Dạ Minh cũng không sợ, hơn nữa bị trúng đòn mà vẫn không hề bị sao, trong lòng vô cùng lo lắng.
Cô bay lên trước đọ sức với thứ đó, Dạ Minh hơi nhíu mày đứng tại chỗ nhìn Chúc Hạ Dương hô: "Vực Thanh sinh trưởng ở nơi âm u nhất địa ngục, dù không có sức mạnh to lớn như Yêu ma nhưng mà những thứ dơ bẩn trên người nó rất khó tiêu tán, ở nhân gian càng khó bị khống chế."
Chúc Hạ Dương nhìn thoáng qua Dạ Minh, lập tức suy nghĩ một chút nói: "Không phải em có sức mạnh có thể tinh lọc sao, vậy hãy để em thử xem sao."
Nhìn Chúc Hạ Dương lao lên, Dạ Minh rất lo lắng cho cô. Anh không muốn để Chúc Hạ Dương bị thương, nhưng mà anh chỉ có thể lựa chọn đứng nhìn, vì anh muốn có được một câu trả lời.
Mà đứng đó không xa Tương Vũ đã lặng lẽ nhìn Dạ Minh, sau đó vô thức đi đến bên người Dạ Minh.
Cô ta cúi đầu, tóc xõa xuống che đi hơn nửa gương mặt nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu, gương mặt thẹn thùng càng khiến cô ta hấp dẫn hơn.
"Anh là bạn trai của Hạ Dương sao?" Giọng của Tương Vũ rất nhỏ nhưng đủ để người khác nghe được.
Giọng của cô ta mềm nhẹ tựa như lông vũ, nhưng mà lại nhẹ nhàng đi vào lòng người, khiến lòng bạn cảm thấy ấm áp.
"Tôi là chồng cô ấy."
Ánh mắt nhìn Chúc Hạ Dương của Dạ Minh vẫn chưa hề thay đổi, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt anh đã nói lên tất cả tình yêu dành cho Chúc Hạ Dương.
"Hạ Dương thật sự rất may mắn, hẳn là anh rất yêu cô ấy."
"Chúng tôi đều rất yêu đối phương."
Tương Vũ cười nhẹ không nói gì nữa.
Sau đó khi Chúc Hạ Dương đang chiến đấu thì Dư Diễn bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Dạ Minh, đi đến bên cạnh nói nhỏ gì đó với Dạ Minh, sau đó chỉ thấy Dạ Minh xoay người đi theo Dư Diễn.
Tương Vũ thấy Dạ Minh rời đi, nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương, sau đó cũng đi theo từ xa.
Chúc Hạ Dương muốn dùng sức mạnh trong cơ thể của mình để đánh bại tên bùn nhão dính xương này thì chỉ có thể trấn áp nó trước, sau đó phát tán sức mạnh của mình.
Vũng nhầy đó há miệng rộng ra, làn da như bùn đen mở ra một cái lỗ lớn, bên trong có một hàm răng sắc bén, trong hàm răng vậy mà lại có một đầu lưỡi vừa dài vừa mảnh như là một sợi dây.
Chúc Hạ Dương vung kiếm chém đứt đầu lưỡi của nó, chỉ thấy trong đó lại phun ra một chất lỏng sền sệt màu đen vung vãi khắp mặt đất và tường nhà, nơi bị chạm vào đều có khí đen bốc lên xung quanh.
"Trương Thiên Sư, dẫn những người này rời khỏi đây."
Những người ở Tương Trấn thường thấy quỷ tà, cũng kiêng kỵ mấy chuyện này nên ai nấy đều lén nhìn trộm, điều này khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy không biết nên nói gì.
Đều là những người hóng chuyện không sợ chuyện lớn.
Không thấy tên này ghê gớm vậy sao, còn dám hóng chuyện?
Trương Thiên Sư la lớn đuổi những người đó đi, mà mấy người dân vừa thấy chất lỏng màu đen rơi xuống bên cạnh mình và khí đen bốc lên bốn phía thì trong lòng cũng cảm thấy sợ, nhanh chóng trốn đi.
Chúc Hạ Dương quay đầu nhìn thoáng qua chỗ mà Dạ Minh đứng, lại không thấy anh đâu.
Cô không biết Dạ Minh đã làm gì, cũng không biết anh đi lúc nào, trong lòng khó tránh cảm thấy mất mát.
Mà trong khoảnh khắc Chúc Hạ Dương đang không tập trung đó, quái vật bị chém đứt đầu lưỡi kia không ngừng phun chất lỏng lên tay của Chúc Hạ Dương, khiến áo cô biến thành tro tàn, khí đen lập tức bao phủ toàn bộ cánh tay cô sau đó lan tràn ra xung quanh.
Chúc Hạ Dương cảm thấy cánh tay đau đớn như bị xé rách, khói đen vẫn bốc lên.
"Tiên cô." Trương Thiên Sư thấy vậy vội vàng hô lớn.
Trong chớp mắt, khí đen từ cánh tay của Chúc Hạ Dương bao vây lấy cả người cô, mà quái vật kia cũng tiến lên ngã vào người Chúc Hạ Dương khiến cô ngã thẳng từ trên cao xuống đất, làm cho sàn nhà lún xuống một hố sâu.
Dù Chúc Hạ Dương có sức mạnh to lớn, nhưng mà cơ thể này vẫn là xương thịt người phàm, sao có thể chống chịu dằn vặt như vậy.
Cô chỉ cảm thấy xương khớp toàn thân đều như vỡ vụn vậy, bị quái vật đè dưới cơ thể.
"Tiên cô, tôi nên làm thế nào bây giờ?"
Trương Thiên Sư đứng tại chỗ hốt hoảng, nhưng mà mình không làm được gì cả, chỉ biết giả danh lừa bịp, cũng không có bản lĩnh thật sự gì, cũng không biết làm sao để giúp Chúc Hạ Dương.
Tuy là cô gái này luôn phá chuyện của mình nhưng mà nếu hôm nay cô không đến thì người bây giờ bị đè dưới đó là mình.
Hoặc có khi xương cốt của mình cũng đã không còn.
Chúc Hạ Dương ngẩng đầu nhìn Trương Thiên Sư đang đứng ở xa, khóe miệng nở nụ cười không rõ ý nghĩa.
Hai tay cô vô lực đặt ở bên cạnh, cô đã không còn sức phản kháng, mỗi một dây thần kinh đều bị trói buộc khiến cô không thể nhúc nhích, khiến cô không thể nào giãy dụa.
Mà bên kia, ông Trương dỗ dành một lúc lâu, thấy thằng nhóc đứng dậy còn tưởng nó đã nghĩ xong rồi, chấp nhận chuyện Chúc Hạ Dương và Dạ Minh lấy nhau, nhưng không ngờ Bảo Bảo lại trực tiếp đi đến trong kho hàng của ông Trương.
"Choang..."
Tiêu đời!
Ông Trương nhìn thằng nhóc đang đập đồ, lòng ông không nhịn được bão nổi.
Tên này đúng là một nhóc hư mà, đơn giản là đồ phá của.
Nói thật nếu đây là con mình thì mỗi ngày ông Trương đều sẽ treo lên đánh cho một trận.
Thật sự quá bướng bỉnh.
Con nít đơn thuần cũng không hề như vậy mà.
Hơn nữa lần trước đã gặp phải một đệ tử không ra gì, bây giờ lại nhận thêm một tổ tông nhỏ như thế này, nhất định là do ông số khổ mà.
Muốn có chút của cải cũng không được...
Nhưng mà có một chuyện tốt đó là tên nhóc này cũng không đập đồ phong ấn.
Nhất là cái bình sứ Thanh Hoa kia, ông...
Không đúng, cái quái gì vậy, tên nhóc này đang định cầm bình sứ Thanh Hoa lên sao?
Ông Trương thấy vậy lập tức đứng ngồi không yên, hô lớn: "Thằng nhóc thối này, buông cái bình sứ trong tay cho ông."
Năm đó phải mất 180 mạng người mới có thể phong ấn được lão quái vật trong đó.
Mấy năm này ông Trương còn thường xuyên cảm nhận được hơi thở tà ác trong bình sứ tràn ra.
Vậy chứng minh lão quái vật bên trong vẫn chưa hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say.
Nếu như Bảo Bảo thật sự đập bình sứ thì những sinh linh xung quanh nơi này đoán chừng sẽ gặp bất hạnh.
Cũng may là Bảo Bảo chỉ cầm bình sứ lên hù dọa ông Trương một chút, cũng không thật sự đập nó.
"Ông nói đi, rốt cuộc có đưa cháu đi tìm mẹ không?" Thằng nhóc giơ bình sứ lên, nói: "Nếu như ông không đưa cháu đi thì bây giờ cháu sẽ đập thứ này."
Ông Trương vỗ đầu một cái: "Tổ tông nhỏ của tôi ơi, với cái thân thể nhỏ xíu của cháu, đừng có cầm bình sứ lên được không? Được rồi, bỏ xuống trước rồi chúng ta từ từ nói."
Thằng nhóc cũng sợ mình thật sự sẽ làm rơi bình nên thuận theo đặt bình sứ xuống.
"Cháu không đập cái này, cũng được thôi, nhưng mà bây giờ ông phải đưa cháu đi tìm mẹ."
Ông Trương nghĩ đến chỗ mà Chúc Hạ Dương đang ở, nhớ lại lời mà Chúc Hạ Dương dặn, lắc đầu: "Ông sẽ không dẫn cháu đi."