Vẻ mặt Bảo Bảo bỗng xụ lại, gương mặt tươi cười nhíu chặt lại: "Không được, cháu nhất định phải đi."
Ban nãy sau khi nói chuyện điện thoại với Chúc Hạ Dương, tuy rằng rất tức giận về chuyện của Chúc Hạ Dương và Dạ Minh nhưng mà cũng chỉ hơi khó chấp nhận.
Nhưng mà vừa nãy cậu bé bỗng cảm thấy tim đập nhanh.
Linh cảm của cậu bẩm sinh đã nhạy cảm hơn người khác, hẳn là nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Nên cậu mới cảm thất tim đập nhanh hơn.
Bảo Bảo biết cảm giác này, giống như cảm giác lần trước Chúc Hạ Dương gặp nguy hiểm khi đến Linh Sơn.
Vậy nên cậu mới vội vàng tìm ông Trương, mong rằng ông có thể đưa mình đi tìm mẹ.
Nhưng ai ngờ ông Trương hoàn toàn không để ý đến cậu, còn nói cứ yên tâm ở nhà đợi mẹ về là được.
Bảo Bảo chỉ cảm thấy tim mình như bị ai nó bóp nghẹt, khiến cậu không thể thở nổi, cảm giác khó thở này ngày càng rõ ràng.
Bảo Bảo thấy sự cố chấp của ông Trương, biết ông sẽ không đưa mình đi gặp mẹ nên trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Dù có uy hiếp hay la lối thế nào thì cũng không có tác dụng.
Cuối cùng cậu chỉ có thể đập những món đồ không biết có cổ hay không trong cửa hàng nhỏ của ông Trương.
Đúng vậy, cảnh tượng này chúng ta vừa được nhìn thấy.
Ông Trương nhìn vẻ mặt lo lắng của Bảo Bảo, chân mày nhíu lại.
Vì vậy ông nhanh chóng bấm ngón tay tính toán.
Nhưng mà càng tính thì chân mày của ông Trương càng nhíu chặt.
Bởi vì ông nhận ra mình không thể tính ra được tình hình của Chúc Hạ Dương.
Giống như là vận mệnh đã định, cứ như là một sức mạnh nào đó đã che giấu tin tức về Chúc Hạ Dương.
Nhưng mà nghĩ đến việc bên cạnh Chúc Hạ Dương còn có một Dạ Minh mạnh mẽ như vậy, ông Trương bèn bình tĩnh lại.
"Cháu chắc chắn mẹ cháu đang gặp nguy hiểm chứ? Không phải muốn phá đám cưới của mẹ cháu và cha kế chứ?"
Nhưng chuyện liên quan đến sức mạnh yêu nghiệt của Chúc Hạ Dương thì ông Trương cũng biết đến.
Nhưng mà ngay cả năng lực của mình cũng không thể bói ra được bất cứ tình hình nào của Chúc Hạ Dương.
Ông Trương không tin là thằng nhóc này có thể cảm nhận được gì.
Nhưng mà ông vẫn nghiêm túc về chuyện này.
Bởi vì mấy chuyện cảm giác bẩm sinh này thật sự quá thần bí.
Cũng không phải là người thường nên cũng không thể dùng tư duy của người thường để hiểu.
Bảo Bảo đưa tay đặt trước ngực mình, vẻ mặt rất khó chịu, gật đầu một cách chắc chắn: "Chắc chắn mẹ đang gặp nguy hiểm gì đó, mẹ con cháu mẹ con liền tâm."
Ông Trương hơi suy nghĩ một chút, nói: "Đi, bây giờ chúng ta bắt đầu xuất phát."
Rất nhanh ông Trương dẫn Bảo Bảo lái xe dùng tốc độ nhanh nhất đi đến nơi Chúc Hạ Dương đang ở.
Nhưng mà vừa lên xa lộ thì ông Trương lại nhận ra sắc mặt thằng nhóc kia không đúng.
"Thằng nhóc xấu xa này, cháu làm sao vậy?"
Lúc này trên trán Bảo Bảo chảy rất nhiều mồ hôi, thậm chí sau lưng cũng bị ướt.
Lần trước bên cạnh có hoa vãng sinh nhưng mà lúc này bên cạnh cậu không hề có gì, ông Trương cũng không biết phải làm sao.
Mặt cậu bé tái nhợt, lẩm bẩm nói: "Mẹ..."
"Này, thằng nhóc xấu xa mau tỉnh lại đi, những hình ảnh mà cháu thấy đều là giả, mau tỉnh lại đi."
Ông Trương hiểu biết sâu rộng biết rằng nhất định thằng nhóc kia đã cảm nhận được, thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh, hoặc có lẽ là thằng bé thật sự mẹ con liền tâm với Chúc Hạ Dương.
Tình hình lúc này của Chúc Hạ Dương hẳn đang rất nguy.
Nhưng mà lúc đang định đỗ xe kiểm tra tình hình của Bảo Bảo thì nhiệt độ trong xe bỗng nhiên tăng lên.
Sau đó chỉ thấy chiếc xe việt dã bên cạnh đang lao thẳng về phía trước đột nhiên chuyển hướng xông về phía đầu xe của ông Trương.
Ông Trương hoảng hốt, khi lấy lại tinh thần thì cả người đều truyền đến cảm giác đau đớn, mở to mắt nhìn một người đàn ông trẻ tuổi mở cửa xe ra bế Bảo Bảo ra ngoài.
Dạ Minh nhìn bóng người màu trắng biến mất trước mắt, anh biết Chúc Hạ Dương đang gặp nguy hiểm nhưng mà vẫn trò chuyện với cô gái áo trắng đó, thấy cô ta đi rồi lúc này Dạ Minh mới xoay người chuẩn bị đi về.
Trong khoảnh khắc xoay người lại, anh nhìn thấy Tương Vũ đang đứng ở đằng xa.
Tương Vũ nhẹ nhàng cười sau đó đi về phía Dạ Minh.
Dạ Minh không muốn nói chuyện gì với cô gái này, anh đi lướt qua bên cạnh cô ta nhưng không ngờ bị Tương Vũ đưa tay kéo lại.
"Cô gái áo trắng ban nãy là ai, anh đưa thứ gì cho cô ta?" Tương Vũ tò mò hỏi.
Dạ Minh không trả lời cô ta mà ánh mắt lạnh lùng liếc một cái: "Tốt nhất cô giữ miệng mình cho tốt."
Tương Vũ vẫn giữ vẻ mặt thanh thuần như trước, vẻ mặt vô tội nhìn Dạ Minh, nhẹ nhàng cười nói: "Vậy là anh đã nhận là lén lút làm chuyện có lỗi với Hạ Dương sao? Không biết sau khi Hạ Dương biết thì sẽ thế nào..."
Bỗng nhiên chỉ thấy ánh mắt Dạ Minh trở nên lạnh lẽo.
"Nhưng mà anh đừng sợ, anh cũng đã phản bội Hạ Dương rồi, phản bội một người là phản bội, phản bội hai người cũng là phản bội, hay là chúng ta..."
Dạ Minh quay đầu nhìn Tương Vũ, ánh mắt lạnh lùng khiến cô ta hoảng sợ, ánh mắt vô tội và trong suốt của cô ta như muốn hút người khác vào sâu bên trong vậy.
Dạ Minh cũng không để ý đến cô ta mà xoay người rời đi, anh không biết tại sao cô gái vừa nhìn đã biết không phải là kiểu con gái thuần khiết hoàn hảo này lại có thể có một đôi mắt trong suốt như vậy.
Tương Vũ nhìn Dạ Minh rời đi, trong lòng cảm thấy hơi mất mát nhưng cũng chỉ đành thôi.
Ban nãy cô ta đã nhìn thấy sự lợi hại của người đàn ông này, chắc chắn không phải là kiểu người bình thường. Thấy anh đẹp trai như vậy nên tất nhiên muốn chinh phục, hơn nữa thấy anh không thèm để ý đến sự an toàn của Chúc Hạ Dương mà lại đi hẹn hò với một cô gái áo trắng, dáng vẻ lén lút bí mật này nhất định là có chuyện không muốn người khác biết.
Vậy nên Tương Vũ cảm thấy nếu anh đã phản bội Chúc Hạ Dương rồi thì tình cảm anh dành cho Chúc Hạ Dương cũng đã thay đổi, nói không chừng hai người đồng sàng dị mộng*, dù sao thì đàn ông cũng đều như nhau.
*Chú thích: Đồng sàng dị mộng: Chung giường nhưng lại mơ khác nhau, ý chỉ việc vợ chồng không đồng lòng, một người trong đó có lòng riêng.
Từ nhỏ đến lớn vẻ ngoài này của Tương Vũ khiến cô ta luôn là tâm điểm chú ý, hơn nữa bản thân cô ta làm việc cũng không bao giờ huênh hoang, khá là quy củ, vậy nên tất cả mọi người đều cho rằng cô ta là một cô gái ngoan ngoãn.
Vẻ ngoài của một cô gái ngoan ngoãn và ấn tượng là một cô gái ngoan ngoãn đủ để khiến tất cả mọi người không đề phòng cô ta.
Cũng dễ dàng đạt được sự tin tưởng của tất cả mọi người, khiến họ yên tâm về mình.
Mà người đàn ông này, cô ta cứ tưởng là anh sẽ không thoát được khỏi sự quyến rũ của mình, một người đàn ông cực phẩm như vậy, nếu trở thành người đàn ông của mình thì tốt biết mấy.
Nhưng mà mọi chuyện không hề theo ý cô ta, Dạ Minh lại không hề động lòng trước cô ta.
Móng vuốt của quái vật đâm ngày càng sâu, vào tận tim của Chúc Hạ Dương, đâm thủng tim cô.
"Hạ Dương."
Dạ Minh hô lớn một tiếng, thấy Chúc Hạ Dương bị quái vật đè dưới người, hơn nữa cả người lại bị khí đen bao quanh thì vội vàng bay lên trước, nhưng đã muộn.
Máu từ ngực Chúc Hạ Dương đã phun ra ngoài theo miệng vết thương, hai mắt cô đã trở nên đỏ bừng, con ngươi cũng như muốn rớt ra ngoài, trừng lớn nhìn lên trời.
"Á..."
Cùng với tiếng hét thê thảm đâm thủng bầu trời của cô, một luồng sức mạnh to lớn tỏa ra xung quanh, chỉ thấy trong khoảnh khắc đó, tất cả những thứ màu đen xung quanh đều biến thành màu trắng.
Quái vật đó trực tiếp biến mất giữa không trung.
Khí đen bao vây xung quanh cô cũng đã bị xua đi, cô vẫn nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, chỉ là hai mắt mở lớn như chuông đồng, có vẻ đã dùng hết sức lực của bản thân.