Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 451 - Chương 451: Hai Mươi Năm Trước

Chương 451: Hai mươi năm trước




Chúc Minh Hưởng lớn lên ở Tương Trấn, ông ta cũng không thích nơi này, cũng không thích tất cả những thứ ở đây, gồm cả truyền thống và những thói quen u linh ác quỷ này.

Ông ta cảm thấy những chuyện này đều là bất hạnh, đều sẽ khiến người ta gặp xui xẻo.

Mà công việc của mẹ mình Lâm Tam Cô, tuy là chém chết vô số quỷ tà nhưng mà cuối cùng vẫn tạo ra nghiệp chướng cần phải trả.

Cha mình chết, Chúc Minh Hưởng vẫn luôn đổ tại Lâm Tam Cô nghiệp chướng quá nhiều nên mới khiến cha mình bị trả thù. Nên ông ta vẫn luôn đối xử không mấy tốt với Lâm Tam Cô, hơn nữa khi Chúc Hạ Dương sinh ra với đôi mắt đáng sợ màu trắng, còn có quỷ tà tụ tập trên không trung...

Hơn nữa sau khi Chúc Hạ Dương sinh ra, xung quanh càng ngày càng có nhiều âm tà quỷ vật khiến Chúc Minh Hưởng phát điên, ông ta không thể tiếp tục ở đây được nữa.

Nơi này đối với ông ta mà nói thật sự như là địa ngục, như là một sự trừng phạt, ông ta không chịu nổi, cảm giác như nếu mình tiếp tục ở lại nơi này thì mình sẽ biến thành ma quỷ.

Vậy nên ông ta quyết định dẫn vợ mình đi, để lại cho hai bà cháu một chút tiền sau đó đi đến nơi khác.

Khi đó Chúc Hạ Dương mới chỉ khoảng mười ngày tuổi.

Trên đời này Chúc Minh Hưởng ghét nhất là thuật sĩ, dù ông ta biết Chúc Hạ Dương cứu con trai mình nhưng mà vẫn rất ghét cô, không thích người này.

Nhưng mà ông ta không ngờ rằng cô vậy mà lại là con gái mình.

Ông ta biết mình làm sai, nhưng mà ông ta thực sự không biết đối mặt với chuyện này thế nào, đối mặt với Chúc Hạ Dương thế nào.

Ông ta không biết hai bà cháu họ sống hai mươi năm này thế nào, dù trong lòng có hơi áy náy nhưng mà ông ta vẫn không thể nào chấp nhận chuyện Chúc Hạ Dương là con gái mình.

Mà Chúc Hạ Dương cũng không ngờ rằng người đàn ông không hề nói lý kia lại là cha của mình.

Tuy điều này vẫn chưa được xác nhận nhưng mà có vẻ là không thể sai được.

Chúc Hạ Dương ghé vào lòng Dạ Minh, nước mắt không tự chủ chảy ra.

Mình vẫn luôn sống cùng với bà nội, khi còn bé dù có trải qua đau khổ cũng hiểu được thế nào là hạnh phúc. Khi còn nhỏ chắc chắn cũng cảm thấy tôn kính cha mẹ chưa từng gặp của mình, nhưng mà trước giờ Chúc Hạ Dương chưa bao giờ nghe bà nội nhắc đến.

Cô không ngờ là Chúc Minh Hưởng vậy mà lại là cha của mình, điều này khiến cô có làm sao cũng không thể chấp nhận được.

"Yên tâm, chỉ cần là chuyện em không muốn, anh chắc chắn sẽ không để nó xảy ra." Dạ Minh thề.

Lòng Chúc Hạ Dương cảm thấy vô cùng cô đơn, cô không biết phải làm sao mới đúng, nhưng mà lòng cô nói cho cô biết, một người đàn ông có thể bỏ rơi mẹ già và con mình cũng không phải là người tốt đẹp gì.

"Dạ Minh, em đau quá..."

Nghe vậy Chúc Hạ Dương được Dạ Minh kéo vào lòng mình, ôm như là đang ôm một đứa bé.

"Xin lỗi, là anh không bảo vệ tốt cho em." Dạ Minh đưa tay vén tóc rối trên trán Chúc Hạ Dương ra, hôn nhẹ lên trán cô.

Mà lòng Chúc Hạ Dương vốn đã cô đơn, lại nghĩ đến ban nãy Dạ Minh đột nhiên biến mất, lòng cô bỗng cảm thấy khó chịu.

"Ban nãy anh đi đâu vậy?" Chúc Hạ Dương nhàn nhạt hỏi.

"Anh vừa đi gặp một người."

"Ai?"

"..."

Dạ Minh chần chừ một lát, Chúc Hạ Dương lại trả lời: "Không sao, em chỉ tiện hỏi vậy thôi. Anh lại để em dùng máu của anh rồi."

"Không sao, máu của anh đã có tác dụng này, vậy anh cam tâm trả giá vì em."

Dạ Minh nói.

Nghe vậy Chúc Hạ Dương nghĩ đến chuyện mình đã đồng ý với Thị Huyết đế, ngẩng đầu nhìn Dạ Minh.

Nếu thật sự như Thị Huyết đế nói, hắn thật sự cần máu của Dạ Minh để cứu người mình yêu, mà chuyện này với Dạ Minh mà nói cũng không phải chuyện khó.

Nhưng nếu Dạ Minh không muốn thì mình cũng sẽ không vì người khác mà ép anh.

Nợ người phải trả, mình đã đồng ý với Thị Huyết Đế thì có lẽ nên giúp hắn.

Chúc Hạ Dương định thử một lần, nhẹ nhàng hỏi: "Máu của anh cũng có thể chữa lành vết bỏng do lửa địa ngục gây ra sao?"

Dạ Minh gật đầu, Chúc Hạ Dương lại hỏi: "Vậy nếu như có người cần máu của anh để chữa thương, anh sẽ cho chứ?"

Dạ Minh hơi khó hiểu nhưng mà không hỏi nhiều, chỉ nói: "Những người khác bị thế nào cũng không liên quan đến anh, anh chỉ muốn em bình an vô sự, không có nghĩa vụ với những người khác."

Chúc Hạ Dương nghĩ theo như Thị Huyết đế nói thì hắn và Dạ Minh giống như oan gia của nhau vậy, lại như là có thâm thù đại hận, nếu là vậy sao có thể giúp hắn.

Hơn nữa Thị Huyết đế này vô cùng gian xảo, có khi hắn có âm mưu gì cũng nên, nếu như hắn vì người bị lửa địa ngục làm bỏng kia thì còn được, còn nếu có âm mưu gì khác thì chẳng phải là chuyện xấu sao?

Dù những chuyện này không đáng lo, nhưng mình cũng không biết thứ đó có làm hại gì với cơ thể không, nếu như đây là một cái bẫy thì cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho vụ làm ăn này của mình.

"Dạ Minh, em mệt rồi, em muốn ngủ."

"Được, anh giúp em."

Dạ Minh nói xong ôm Chúc Hạ Dương vào lòng, cảm nhận được cô dần dần thở đều trong lòng mình anh cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

Anh muốn mãi mãi ôm cô gái này trong lòng, cảm nhận hơi ấm trên người cô.

Lúc chập tối, Chúc Hạ Dương thức giấc trong lòng anh, nhìn gương mặt đẹp trai đến khiến người ta chảy máu mũi, Chúc Hạ Dương đưa tay sờ lên bờ môi quyến rũ của anh.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm qua môi anh, hai mắt anh hơi giật giật, sau đó bỗng há miệng ngậm ngón tay của Chúc Hạ Dương vào miệng.

Đầu lưỡi ấm mềm đảo quanh ngón tay của Chúc Hạ Dương khiến cô hơi bất ngờ, vội vàng rút tay lại.

Dạ Minh cười cười nhìn cô, bỗng nhào đến đè cô dưới người mình, môi hai người từ từ chạm vào nhau.

Anh thưởng thức mỗi một sự ngọt ngào nơi miệng cô.

Buổi tối Chúc Hạ Dương nhìn màu đỏ ngoài cửa sổ, thay đồ đi xuống lầu, thấy Dạ Minh đang nấu ăn cho mình, cô đi lên trước vòng tay ôm lấy hông anh từ phía sau.

"Gần đây em có hơi lạ."

"Lạ thế nào?" Chúc Hạ Dương hơi khó hiểu hỏi, áp mặt vào lưng anh.

"Quá quyến rũ, nếu không phải bây giờ em đang bị thương, mấy ngày nữa đã đến lúc đám cưới, em nhất định sẽ khiến em ba ngày không thể xuống giường."

Lời nói của Dạ Minh có ý khiêu khích, chuyện xấu hổ như vậy lại được anh nói một cách nhẹ nhàng khiến gương mặt xinh đẹp chôn sau lưng anh của Chúc Hạ Dương đỏ ửng.

"Anh đã dặn dò rồi, để Dư Diễn phát rất nhiều thiệp mời, anh muốn khiến hôn lễ của chúng ta chấn động lục giới, để em trở thành cô dâu được chú ý nhất."

Vừa nói trong lòng cũng đầy chờ mong, đưa tay cầm lấy tay Chúc Hạ Dương.

Sau khi ăn tối xong hai người ngồi trên sân thượng ngắm bầu trời, nhìn bầu trời đêm bị màu của ánh đèn làm ủng đỏ, lúc này bỗng có tiếng gõ của.

Chúc Hạ Dương không biết ai lại đến tìm mình, vừa định đứng dậy đi xuống lầu đã bị Chúc Hạ Dương ngăn lại.

Bình Luận (0)
Comment