Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 452 - Chương 452: Mẹ Của Mạc Thần

Chương 452: Mẹ của Mạc Thần




Mở cửa, Chúc Hạ Dương không biết người phụ nữ trung niên trước mắt này, người phụ nữ lại nhìn thoáng qua Dạ Minh, dáng vẻ rất tự nhiên nói: "Tôi là mẹ của Mạc Thần, tôi đến tìm Chúc Hạ Dương."

Trước đây Mạc Thần luôn đến nhà của Chúc Hạ Dương chơi, thường ra vào nhà Chúc Hạ Dương vì dì của cậu ta không quan tâm đến cậu ta nên cũng không nói gì nhiều. Nhưng mà có một lần cha mẹ của Mạc Thần đến Tương Trấn thăm cậu ta, biết được cậu ta thường đến nhà của một người bị cả trấn xem là sao chổi, mẹ Mạc nhất thời nổi trận lôi đình vọt đến nhà Chúc Hạ Dương, làm nhục cô một trận sau đó đưa Mạc Thần đi.

Sau đó tuy Chúc Hạ Dương vẫn luôn giữ khoảng cách với Mạc Thần nhưng mà vẫn không đỡ nổi sự tấn công mạnh mẽ của Mạc Thần. Cậu ta giống như là kẹo cao su dính chặt lấy cô không thể tháo ra được.

Sau đó Mạc Thần vẫn thường xuyên qua lại nên cha mẹ Mạc Thần cũng đành thuận theo tự nhiên vậy, tuy là trong lòng vẫn cảm thấy bất mãn nhưng mà Mạc Thần muốn như vậy nên họ cũng không có cách nào.

Mà nhiều năm không gặp, Chúc Hạ Dương không biết mẹ Mạc bỗng nhiên xuất hiện vì chuyện gì. Hay là lại muốn làm nhục mình lần nữa.

Mẹ Mạc nhìn Chúc Hạ Dương đang ngồi trên ban công, bà ta không thể phủ nhận mấy năm không gặp cô gái này ngày càng xinh đẹp hơn. Bà ta không ngại nhà Chúc Hạ Dương không có tiền, thậm chí cảm thấy cô gái này rất xứng với con trai mình, cũng nhận ra được tình cảm mà con trai mình dành cho cô gái này.

Nhưng mà điều duy nhất khiến người khác cảm thấy đáng tiếc là đôi mắt này của cô.

Đôi mắt tròng trắng này của cô khiến dù là ai nhìn thấy cũng phải ái ngại, cũng sẽ nói ra nói vào, nhà họ Mạc cũng không thể bị người khác chỉ trỏ.

Vậy nên dù Mạc Thần có thích Chúc Hạ Dương thì bà ta cũng không để Chúc Hạ Dương bước vào cửa nhà họ Mạc.

Còn việc Mạc Thần cứ qua lại với Chúc Hạ Dương, dù sao Mạc Thần cũng còn trẻ, để nó bốc đồng vài năm nữa cũng không sao.

Nhưng lần này bà ta không thể ngồi chờ chết.

"Chúc Hạ Dương, con tôi đâu?"

"Dì, không phải Mạc Thần đã về rồi sao, hơn tám giờ sáng nay cậu ấy đã đi rồi, lẽ nào vẫn chưa về sao?"

Thấy vẻ mặt của mẹ Mạc hẳn không phải nói đùa, nếu Mạc Thần thật sự chưa về nhà thì cậu ấy đã đi đâu?

"Cô còn giả vờ gì chứ, con tôi lúc nào cũng vây quanh cô, cô lại không biết nó đâu sao? Từ khuya hôm trước tôi đã không thấy nó đâu rồi, tôi biết nhất định là nó đến tìm cô."

Mẹ Mạc nhìn Chúc Hạ Dương với ánh mắt đầy khinh bỉ, sau đó liếc Chúc Hạ Dương một cái nói: "Cô cũng đã có bạn trai, sao lại không biết xấu hổ thế chứ, còn muốn dụ dỗ con trai tôi, khiến nó vây quanh cô, đúng là đồ hồ ly tinh. Hồ ly tinh các người đều như nhau, chỉ muốn đàn ông trên đời này vây quanh mình."

"Dì, dì nói gì vậy?" Chúc Hạ Dương đứng dậy mắng: "Cháu xem Mạc Thần như anh trai ruột, sao dì có thể nói như vậy chứ?"

"Thế nào, không đúng sao? Anh trai ruột ư, thật là buồn cười, tôi thấy cô muốn bắt cá hai tay thì có. Trước giờ con trai tôi đều xem cô như cục cưng trong lòng bàn tay, mà cô lại luôn xem nó như một con chó, gọi là tới đuổi là đi. Bây giờ cô có bạn trai rồi cũng tiếc hơi ấm của Mạc Thần, muốn níu kéo nó, sao cô lại độc ác như vậy."

Mẹ Mạc vừa nói vừa xông về phía Chúc Hạ Dương, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Dạ Minh thoáng hiện kéo Chúc Hạ Dương vào lòng mình sau đó tránh sang bên cạnh, mà mẹ Mạc thì lại mất đà cả người lao về phía lan can không cao, trực tiếp xoay người rơi xuống.

Mẹ Mạc hoảng hồn vội vươn tay túm lấy lan can, cả người treo lơ lửng, vội vàng nhắm mắt lại lớn tiếng kêu gào.

"Bớ người ta cứu với, tôi sợ độ cao."

Chúc Hạ Dương thầm trợn mắt trong lòng.

Nếu người phụ nữ trước mắt này không phải là mẹ của Mạc Thần thì cô chắc chắn ngay cả phản ứng lại cũng lười, làm gì mà có vụ mở miệng gọi dì?

Hơn nữa mấy câu ban nãy bà ta nói đúng thật rất khó nghe, Chúc Hạ Dương biết cũng may Mạc Thần không có ở đây, nếu có Mạc Thần thì chắc chắn sẽ cãi nhau với bà ta.

"Anh kéo bà ta lên đi." Chúc Hạ Dương nói.

Dạ Minh cũng không hề có ý cứu mẹ Mạc, anh lạnh lùng liếc nhìn mẹ Mạc, rất hời hợt nói: "Tự bà ta lao ra, chúng ta mặc kệ, dù có chết cũng không liên quan gì đến chúng ta, đừng lo."

"Mau cứu tôi mau cứu tôi! Tôi vẫn còn chưa tìm được Mạc Thần mà, mau cứu tôi..."

Thấy mẹ Mạc vừa muốn liều mạng giãy dụa nhưng lại không dám cử động, Chúc Hạ Dương kéo tay Dạ Minh nói: "Anh cứu bà ta đi, dù sao cũng là mẹ của Mạc Thần."

Hơn nữa lan can này đã cũ như vậy, nếu như không chịu được sức nặng mà thực sự gãy xuống thì không chết cũng sẽ bị thương đó.

Dạ Minh nghĩ đến việc ban nãy người phụ nữ này nhục mạ Chúc Hạ Dương thì anh thật sự không muốn cứu bà ta lên, nhưng mà Chúc Hạ Dương muốn cứu bà ta nên mình đành cứu vậy.

Hơn nữa đây cũng là mẹ của Mạc Thần, nếu vì chuyện này mà khiến hai người họ trở mặt thành thù thì chắc chắn sẽ khiến Chúc Hạ Dương rất đau lòng.

Cuối cùng Dạ Minh vẫn kéo mẹ Mạc lên, giơ tay lên phất ra sau, ngồi một bên lạnh lùng nhìn bà ta.

Mẹ Mạc ngồi bẹp xuống đất thở hổn hển, sau đó sợ hãi nhìn Dạ Minh.

Ban nãy bà ta nhìn rõ cách Dạ Minh kéo mình lên, chẳng qua chỉ là phất nhẹ tay mà thôi, cả người mình bỗng trở nên nhẹ tênh, trực tiếp bay lên.

Vậy người trước mắt này...

Bà ta nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận, rất sợ chọc phải người đàn ông trước mặt này.

"Dì, Mạc Thần vẫn chưa về sao?" Chúc Hạ Dương đưa cho mẹ Mạc một ly nước, ngồi xuống bên cạnh bà ta hỏi.

Dáng vẻ bệ vệ của mẹ Mạc đã bớt nhiều, sau khi nhận ly nước thì gật đầu, vẻ mặt rất lo lắng.

"Từ khuya hôm trước sau khi đi thì nó vẫn chưa về, bọn tôi gọi điện thoại nhưng nó không nghe, tôi nghĩ nhất định nó đến tìm cô nên bèn đến xem thử."

"Đêm qua cậu ấy đúng là ở đây, nhưng mà sáng nay đã đi rồi."

Chúc Hạ Dương nói với điện thoại di động trên bàn: "Vương Tự, mau gọi cho Mạc Thần."

"Được, chị gái nhỏ."

Nói xong Vương Tự bèn gọi điện thoại.

Sau khi điện thoại được kết nói, Chúc Hạ Dương lập tức hỏi: "Cậu đang ở đâu? Sao lại không về nhà?"

"Mình không về nhà, mình và Mập Mạp đến thành phố khác rồi, không cần lo lắng cho mình, mình sẽ sống tốt."

Nói xong Mạc Thần bèn cúp điệ thoại, Chúc Hạ Dương nghe tiếng tút tút truyền ra từ điện thoại, hơi ngẩn người.

Mạc Thần thật sự vẫn rời xa mình...

Nhưng mà không sao, có lẽ là lòng cậu ấy cảm thấy khó chịu nên muốn yên tĩnh một mình thôi, Chúc Hạ Dương đồng ý cho anh ta thời gian, cũng đồng ý đứng sau anh ta.

Ngồi trên xe cùng Mập Mạp, Mạc Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, tay nắm chặt điện thoại di động, dường như trong mắt anh ta tràn ngập cô đơn.

Không phải anh ta muốn đi, không phải anh ta muốn rời xa Chúc Hạ Dương, cũng không muốn sau này sẽ không được nhìn thấy cô nữa, nhưng mà anh ta không thể không làm như vậy.

Anh ta chỉ mong mình không làm phiền đến hạnh phúc của cô, cũng không thể ở bên cạnh cô, nhìn cô hạnh phúc với một người không phải là mình.

Bình Luận (0)
Comment