Cuộc sống bây giờ khiến lòng anh ta không thể bình tĩnh, tất cả mọi thứ dường như muốn đẩy anh ta xuống vực sâu, khiến anh ta đau đến không thở nổi.
Chúc Hạ Dương thành vợ của người khác, giấc mơ bảo vệ cô từ trước đến nay của mình cứ vậy xa vời.
Lúc này cha mẹ suốt ngày cãi vã cũng khiến anh ta phiền não, đã không còn nơi nào khiến anh ta cảm nhận được hơi ấm, vậy chi bằng mình hãy đi thật xa.
May là bên cạnh còn có Mập Mạp đi cùng, ở thành phố xa lạ cũng có thể có được một người bạn.
Khi đã làm hết những thứ mình thích, nói không chừng sẽ chủ động quay về.
Mập Mạp rất lo lắng nhìn Mạc Thần, trước giờ Mập Mạp chưa bao giờ thấy Mạc Thần như vậy, dáng vẻ mất hồn mất vía này của Mạc Thần khiến anh ta rất lo lắng.
Vẻ này của Mạc Thần có thể thực tập tốt được sao?
"Cậu thật sự có thể không ở cạnh cô ấy sao, cậu có thể khống chế được bản thân không?"
"Mình chỉ có thể đi, dù đau đớn thế nào mình cũng muốn thay đổi hoàn cảnh sống, bắt đầu cuộc sống mới của chính mình."
Mạc Thần nói xong quay đầu nhìn Mập Mạp: "Cảm ơn cậu người anh em, cảm ơn cậu đã đi cùng mình."
"Nói lời khách sáo gì vậy chứ, tình cảm ba năm của hai chúng ta, đã là anh em thì tất nhiên là cùng xông pha khói lửa rồi, nếu như Khỉ Gầy và Hổ Vằn còn sống thì bây giờ chúng ta đã có bốn người ngồi trên xe."
Trước đây bốn người đã hẹn nhau sau khi tốt nghiệp sẽ cùng nhau thực tập cùng cố gắng làm việc, nhưng mà bây giờ người đi nhà trống.
Mạc Thần khẽ thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai Mập Mạp, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Buổi tối Chúc Hạ Dương nằm yên trong vòng tay của Dạ Minh, trên bầu trời đêm, ánh trăng sáng có vẻ vô cùng đìu hiu, ánh sáng lạnh chiếu rọi vùng đất yên tĩnh khiến người ta cảm thấy vô cùng hiu quạnh.
Dạ Minh từ từ mở hai mắt ra, nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương sau đó từ từ rút cánh tay của mình dưới cổ của Chúc Hạ Dương ra, ngồi một bên ngửa tay ra.
Chỉ thấy một ánh sáng đỏ lóe lên trên tay anh, một sợ dây màu đỏ hiện ra, sau đó Dạ Minh cầm sợi dây lên, kéo cổ tay mảnh khảnh của Chúc Hạ Dương lại, sau đó đeo vào cổ tay cho cô.
Mọt giây sau chỉ thấy sợi dây lóe lên ánh sáng màu đỏ, sau đó biến mất ở trên cổ tay Chúc Hạ Dương.
Dạ Minh nắm lấy tay Chúc Hạ Dương một lúc lâu, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào thỏa mãn.
Dưới ánh trăng bàng bạc ngoài cửa sổ, một con dơi bay qua, tiếng vỗ cánh rất rõ ràng cứ như là đang bay ở bên tai.
Dạ Minh xoa xoa hai hàng lông mày, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy rời đi.
Sau khi Dạ Minh rời đi, Chúc Hạ Dương cử động người sau đó ngủ tiếp, bên cửa sổ, dưới ánh trăng sáng ngời, hoa vãn sinh trong suốt đang không ngừng phát ra ánh sáng.
Những đốm sáng nhỏ dần dần tỏa ra xung quanh.
Sau đó chỉ thấy những đốm sáng nhỏ như những hạt bụi từ từ bay về phía Chúc Hạ Dương, bám vào người Chúc Hạ Dương.
Trong giấc mơ, Chúc Hạ Dương cảm giác cả người mình như là bị thứ gì đó nhấc lên vậy, trở nên vô cùng mềm mại, nhưng làm thế nào cũng không thể mở mắt được.
Thân thể của Chúc Hạ Dương vẫn nằm trên giường nhưng linh hồn lại bay lên không trung cùng với những hạt phấn hoa đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt, sau đó từ từ xuyên tường đi ra ngoài.
Linh hồn của Chúc Hạ Dương vẫn luôn trôi lơ lửng trong không trung, Chúc Hạ Dương cảm giác mình vẫn không mở mắt nhưng mà vẫn có thể nhìn rõ mọi vật trước mắt.
Lúc này trước mắt cô là một biển hoa xinh đẹp, trước mặt có một cô bé khoảng sáu bảy tuổi đang ngồi xổm trong biển hoa, cô bé đó đang nở một nụ cười thật đáng yêu.
Chúc Hạ Dương đã từng nhìn thấy cảnh này, bé gái trước mặt là A Cửu lúc nhỏ ở kiếp trước. Cũng chính là bé A Cửu mà trước khi Bắc Minh Nghiên gặp được.
Bé gái mặc một bộ váy trắng, thắt hai bím tóc nhỏ, bím tóc phía bên phải còn cắm một bông hoa trắng nho nhỏ.
Trên gương mặt của cô bé nở nụ cười non nớt nhưng ánh mắt lại tĩnh lặng đến vậy.
Tà Vật ở đằng xa lao tới, Chúc Hạ Dương biết giây tiếp theo khi tà vật đến gần cô bé, Bắc Minh Nghiên thời niên thiếu sẽ xuất hiện tiêu diệt tà vật kia, đưa A Cửu đi.
Nhưng mà… rõ ràng là cô đã biết những ký ức này rồi, tại sao còn xảy ra một lần nữa chứ?
Chúc Hạ Dương hơi nghi ngờ, giây tiếp theo, chỉ thấy khóm hoa phía sau lưng A Cửu ngày càng mọc lại gần, khóm hoa đột nhiên xô sang hai bên, Chúc Hạ Dương còn chưa kịp nhìn thấy rõ hình dáng của tà vật thì cơ thể đang trôi nổi trên không trung đã mất kiểm soát, nhẹ bẫng như một tờ giấy trôi trong gió.
Trước mặt chỉ là một màu đỏ của máu.
Màu đỏ trước mắt nhanh chóng lan ra bốn phía, toàn bộ biển hoa đẹp đẽ đã biến thành biển máu đỏ rực, cứ như chỗ này trước giờ chưa bao giờ là một biển hoa. Có chăng cũng chỉ là một biển màu đỏ tươi tràn ngập mùi máu!
Đôi mắt trong vắt của cô bé ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vẻ mặt mờ mịt, bộ quần áo trắng trên người đã biến thành màu đỏ tươi, trên khuôn mặt non mịn cũng đã nhiễm đầy sắc đỏ, thậm chí máu tươi còn trực tiếp bắn tung tóe vào mắt cô bé.
Chúc Hạ Dương vô cùng kinh ngạc, tại sao những gì cô nhìn thấy lần này lại không giống lần trước?
Không phải là bé A Cửu được Bắc Minh Nghiên cứu đưa về lợi dụng sao? Tại sao bây giờ lại bị tà vật này giết chết?
Bỗng chốc cơ thể của tà vật cứng đờ không thể nhúc nhích, sau đó cơ thể bỗng lóe lên một luồng ánh sáng trắng, nháy mắt biến mất không còn tăm hơi. Bông hoa nhỏ màu trắng dính máu tươi tung tóe trên đầu A Cửu cũng từ từ khô héo, cuối cùng hóa thành những chấm tro tàn lấm tấm.
Sau đó, chỉ thấy ánh mắt của bé A Cửu nhìn về phía Chúc Hạ Dương, Chúc Hạ Dương cảm nhận được cơ thể mình đã có thể nhúc nhích, cùng lúc đó bay thẳng tới chỗ bé A Cửu.
Dừng lại bên cạnh bé A Cửu, hai chân của Chúc Hạ Dương giẫm lên trên dòng chất lỏng màu đỏ, máu đỏ xung quanh đột nhiên rút về phía anh! Chúc Hạ Dương cũng không biết trong cơ thể có nhiều máu đến vậy không, cứ như là một dòng sông vậy!
Mà lúc này, dòng sông máu này đột nhiên rút nhanh về phía lòng bàn chân cô.
Chúc Hạ Dương muốn lùi về sau, muốn rời khỏi nơi ma quái này, nhưng hai chân lại không thể nhúc nhích, cứ như là dưới chân đã mọc rễ vậy, không thể động đậy được tí nào.
Lúc dòng máu dưới chân đang sắp bị hút vào lòng bàn chân, cơ thể Chúc Hạ Dương bị một sức mạnh nắm lấy kéo ra khỏi mặt đất, càng ngày càng cách xa bé A Cửu đang nằm trên mặt đất.
Sau đó, cơ thể dường như đã vượt qua rào cản nào đó, bước vào một thế giới xa lạ, trước mặt cô là một vùng hoang vắng.
Chúc Hạ Dương chẳng hề có ấn tượng gì về chỗ này, Vãng Sinh Hoa Bước ra khỏi chiếc hộp gỗ, lại biến thành dáng vẻ đáng yêu đó.
Như là cơ thể của một đứa bé sơ sinh, trên đầu còn cài một bông hoa trắng nho nhỏ.
Hoa Vãng Sinh tung bay bên cạnh Chúc Hạ Dương, nhìn vùng đất hoang vắng này, nó phát ra tiếng rầm rầm rì rì, nghe có vẻ có hơi bi thương.
Dựa vào ánh mắt nó Chúc Hạ Dương đoán được nơi này chắc chắn là nơi quen thuộc của Hoa Vãng Sinh.
Nếu như nhớ không nhầm thì rõ ràng là bản thân đang ngủ, nhưng tại sao lại xuất hiện ở nơi này chứ, lại còn có vẻ là hồn lìa khỏi xác, chuyện này chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
Nhưng cô và Dạ Minh ở cùng nhau, nếu như là hồn lìa khỏi xác lẽ nào Dạ Minh không biết chứ, với thực lực của Dạ Minh, anh nhất định có thể ngăn cản hồn của mình tách khỏi cơ thể!