Chúc Hạ Dương không biết đã qua bao lâu, nhìn cảnh tượng trắng bệch u ám trước mắt, cô không biết là sự u ám trước bình minh hay là sự u ám của đêm tối.
Nói không chừng trời đã sắp sáng rồi.
Bước chân của cô hết sức thong thả, vừa đi về phía trước vừa nhìn cảnh vật xung quanh.
Đây là một vùng đất hoang mênh mông vô bờ, dưới chân như là ao đầm vậy, cứ như lúc nào cũng có thể khiến người ta rơi xuống. Không biết đã bị bỏ hoang bao lâu, nhưng mà nơi này cũng không hề có cỏ dại, tất cả đều là những dây leo khô cằn, ngay cả mỗi một chiếc lá cũng còn nguyên vẹn.
Hoa vãng sinh vẫn luôn phát ra tiếng rầm rì có vẻ rất khó chịu. Chúc Hạ Dương không biết nó muốn nói gì, nhưng có vẻ nó rất quen thuộc với nơi này.
Nơi cuối cùng có rất nhiều căn nhà gỗ nhưng mà đều đã cũ nát tồi tàn, rất nhiều căn đã sụp đổ thành những đống đổ gỗ đổ nát.
Chúc Hạ Dương thấy tất cả những điều trước mắt đều rất xa lạ, mà hoa vãng sinh ngày càng kích động bay tới bay lui xung quanh Chúc Hạ Dương, cuối cùng nhào vào lòng Chúc Hạ Dương.
Trừ lần trước bám theo mình cần máu ra thì nó chưa từng bám người như vậy.
Xem ra nơi đây có thể là nơi sống trước đây của hoa vãng sinh, những thực vật khô héo kia chính là đồng loại của nó.
Một giây sau, thân thể hoa vãng sinh cứng đờ, ánh mắt nhìn ra sau Chúc Hạ Dương, sau đó thoát ra khỏi lòng Chúc Hạ Dương, bay đến chỗ cách đó không xa.
Chúc Hạ Dương đang ngạc nhiên với phản ứng của nó thì đã thấy trong miệng của hoa vãng sinh ngậm một cánh hoa màu trắng, cánh hoa rất sáng, nhưng mà ban nãy bị che đi nên Chúc Hạ Dương cũng không để ý đến.
Hoa vãng sinh nhặt cánh hoa từ đống đổ nát ra, đặt vào tay Chúc Hạ Dương.
Rất hiển nhiên cánh hoa này không phải rơi từ người nó ra, cánh hoa này rất sáng, cứ như là mặt trăng nhỏ, soi sáng xung quanh.
Một vùng hoa vãng sinh đều khô héo, tại sao mỗi cánh hoa này lại có thể nguyên vẹn không bị sao tồn tại lâu như vậy chứ?
Chúc Hạ Dương rất khó hiểu, mà hoa vãng sinh cứ như phát điên vậy, cắn lấy áo Chúc Hạ Dương kéo về phía trước,
Cô nhanh chóng cất cánh hoa, đi theo hoa vãng sinh.
Rất nhanh hoa vãng sinh đã đưa Chúc Hạ Dương đi qua một khu rừng rậm hoang vu, tất cả những thực vật ở đây đều rất kỳ lạ, là thứ mà trước đây Chúc Hạ Dương chưa từng thấy.
Nhưng tất cả đều đã khô héo.
Càng đi theo hoa vãng sinh vào bên trong, cảnh tượng trước mắt càng khiến Chúc Hạ Dương khó có thể tin được.
Ở một nơi hoang vu như vậy, tất cả mọi thứ trước mắt ngày càng thay đổi, lá cây ngày càng đỏ đậm hơn.
Chúc Hạ Dương không kịp nhìn rõ, chỉ có thể đi theo sau hoa vãng sinh xuyên qua rừng cây màu đỏ, khoảnh khắc đi xuyên qua rừng cây lá rậm rạp kia, trước mắt như sáng sủa hẳn lên.
Cảnh đẹp nơi đây hoàn toàn khác khiến Chúc Hạ Dương không thể tin được.
Thác nước màu đỏ dựng ngược trên vách đá không quá cao chảy xuống tạo thành một dòng sông chảy đến xa xăm.
Nhìn có vẻ rất xa nhưng mà lại có cảm giác như là rất gần.
Nước màu đỏ trong suốt thấy đáy, trong nước còn có lưa thưa một số lùm cây màu đỏ khá dài rất xinh đẹp.
Hoa vãng sinh kéo Chúc Hạ Dương đi đến trước bờ nước nhưng vẫn không thả ra, thậm chí còn kéo Chúc Hạ Dương xuống nước.
"Này, mày làm gì vậy?"
Vật này làm sao vậy, chẳng lẽ muốn khiến mình chết đuối sao?
"Rầm rì rầm rì..."
Thấy hoa vãng sinh vẫn không có ý buông tay, Chúc Hạ Dương không thể làm gì khác hơn là đi theo ý của nó, chỉ thấy khi hoa vãng sinh kéo Chúc Hạ Dương vào nước thì bỗng buông cô ra, thân thể trắng tinh bay vào thác nước.
Hoa vãng sinh nhắm đôi mắt nhỏ tròn vo lại, ánh sáng quanh cơ thể lại càng trong suốt hơn, có vẻ thác nước màu đó đã được kết nối với nó, rất nhiều bụi phấn màu đỏ bay lên không trung.
Sau đó chỉ thất tất cả những hạt bụi phấn đỏ đó kết lại với nhau hóa thành bọt nước bay đến trước mặt Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương có hơi bối rối không biết làm thế nào nhưng vẫn đưa tay ra đón lấy, một giây sau đó lại như bị khống chế vậy, như ma xui quỷ khiến há miệng ra nuốt những viên bọt nước vào bụng
Chúc Hạ Dương vẫn còn đang ngạc nhiên vẫn chưa kịp phản ứng đã thấy cơ thể khô nóng, chân mày nhìu chặt. Khi cô mở mắt ra lần nữa thì hai mắt đỏ như máu.
Cả người của cô cũng biến thành màu đỏ, ánh sáng màu đỏ tỏa ra xung quanh, chỉ thấy thế giới hoang vu này bỗng chốc biến thành một nơi đầy sức sống.
Mà trong đầu Chúc Hạ Dương xuất hiện rất nhiều hình ảnh quen thuộc khiến cô cảm giác không thể tin nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận.
Bởi vì... đây chính là phần ký ức mà A Cửu không có.
"Thiếu Ma chủ."
Nghe được một giọng nói mềm mại, đầu tiên Chúc Hạ Dương bất ngờ hoảng hốt, sau đó nhìn hoa vãng sinh với vẻ mặt kinh ngạc.
"Mi nói chuyện được sao?"
"Hoa nhi vẫn luôn có thể nói chuyện, chỉ là ký ức và năng lực của thiếu ma chủ bị phong ấn, hoặc có thể nói là khi gặp nguy hiểm sẽ tự động che giấu, nên mới không hiểu Hoa Nhi nói gì như những người khác."
Nghe hoa vãng sinh nói vậy, Chúc Hạ Dương cảm thấy rất khó tin, nhưng lại vội vàng hỏi: "Mi gọi ta là thiếu ma chủ?"
"Hẳn là thiếu ma chủ cũng đã hồi phục chút ký ức, để Hoa Nhi giúp người nhớ lại một chút."
Hoa vãng sinh kể về chuyện xưa của Chúc Hạ Dương và nơi này.
Đây là nơi duy nhất mà không ai ở lục giới biết đến, từ thời thượng cổ lục giới đã tiến hành thay đổi, nơi nào trong lục giới cũng đều bị tổn thất, bởi vì... lúc đó di thể của lục giới vẫn chưa có nhiều, hơn nữa thánh khí và lệ khí khắc chế lẫn nhau dẫn đến những thi thể không thể biến mất, thượng đế bèn hạ lệnh mang tất cả những thi thể chất chung một nơi, phong ấn lại.
Mà khí tức của những thi thể đó hòa làm một thể, hấp thu tinh hoa trời đất, cuối cùng từ từ thối rữa, đồng thời mọc ra một vùng hoa màu trắng.
Mà sức mạnh đặc thù khiến nơi này náu mình tránh xa bên ngoài, không ai có thể đi đến đây, trở thành nơi bí ẩn nhất lục giới.
Hoa Hậu là hoa vãng sinh đầu tiên biến thành hình người, nàng đoan trang ưu nhã, sau một lần mơ thấy một giấc mộng kỳ quái thì bụng ngày càng lớn, cuối cùng sinh ra A Cửu.
A Cửu ra đời khiến Hoa Hậu và tất cả những hoa vãng sinh khác đều cảm thấy lo lắng, dù sao Hoa Hậu cũng mang thai khổng rõ lý do, khác hẳn với mọi người.
Đứa bé này có một đôi mắt màu máu, khi sinh ra đã toét miệng nhìn mọi người cười không ngừng, trên người còn có sức mạnh khủng khiếp.
Nhưng mà sau đó mọi người đã dần chấp nhận cô bé, nhưng mà vào lúc sinh nhật một nghìn tuổi của A Cửu, cô bé đã có một sự thay đổi quyết định số phận của tất cả.
Cô bé lặng lẽ rời khỏi Hoa Linh Cốc.
Mà sau đó Bắc Minh Nghiễn vậy mà lại lợi dụng bé A Cửu đi vào Hoa Linh Cốc, dùng thủ đoạn hèn hạ xóa sổ tất Hoa Linh Cốc, sau đó chiếm chỗ này thành của mình.
Thậm chí độc ác biến đôi mắt màu đỏ đại diện cho ma của A Cửu nhỏ thành màu trắng.
Chúc Hạ Dương không ngờ là sư phụ mà mình vốn kính trọng nhất lại là người hủy diệt tất cả mọi thứ của mình, là cây dao sắc bén nhất trong vận mạng dài đằng đẵng của mình.
Ông ta chẳng những tàn nhẫn giết hết những người vô tội, còn mặt dày chiếm lấy Hoa Linh cốc, khiến mọi người cho rằng nơi này là không gian riêng của Bắc Minh Nghiễn.
Cuối cùng Chúc Hạ Dương cũng biết không phải Diêm Vương đồng ý cho ông ta sau khi chết không cần về âm phủ, mà là vì ông ta ở Hoa Linh Cốc nên không ai có thể bắt được.