Trong lúc Chúc Hạ Dương đang sắp xếp mọi chuyện, chỉ thấy một làn khí đen bay từ xa đến sau đó rơi xuống đất biến thành hình người, một ông lão xuất hiện trước mắt.
Nhìn thấy người này, lòng Chúc Hạ Dương căng thẳng.
Trước đây khi nhìn thấy ông ta cô luôn cảm thấy rất ấm áp. Bởi vì bản thân chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của cha, người này đã khiến mình có một cảm giác yên tâm.
Ít nhất trước đây là vậy.
Nhưng bây giờ đã lâu không gặp người đàn ông này, mình lại cảm thấy vô cùng xa lạ.
Còn cả sự đau đớn sau khi biết được sự thật,
Bắc Minh Nghiễn nhìn Chúc Hạ Dương, biểu cảm trên mặt vẫn bình thản như vậy, có vẻ hiện giờ Chúc Hạ Dương đã biết tất cả những điều này không là gì với ông ta.
"Con đã quay về đây rồi."
"Tôi không ngờ là chúng ta lại gặp lại theo cách này."
Chúc Hạ Dương đứng yên tại chỗ lẳng lặng nhìn Bắc Minh Nghiễn, mặc dù ký ức ở Hoa Linh Cốc đã hồi phục nhưng mà những người đó và chuyện này đã không còn quan trọng với cô. Tuy nhiên khi nhìn thấy gương mặt này của Bắc Minh Nghiễn, trong lòng vẫn cảm thấy phiền muộn không thể nào buông bỏ được.
Trước đến giờ cô không bao giờ nghĩ rằng có một ngày người thầy như người cha của mình lại tồn tại trước mặt mình như một ác ma.
Cúi đầu nhìn thoáng qua cánh hoa mày trắng trong tay, đó chính là nỗi lo sau cùng của Hoa Hậu vẫn còn sót lại.
Chúc Hạ Dương không biết ý nghĩa của việc mình xuất hiện ở Hoa Linh Cốc là gì, nhưng mà Hoa Hậu cũng là người mẹ thương yêu mình, bà ấy chết trong tay của Bắc Minh Nghiễn, vậy phận làm con như mình nhất định phải báo thù này.
Dù là Chúc Hạ Dương hay là A Cửu, tất cả mọi chuyện có vẻ cũng cần phải chấm dứt.
"Con cũng đã biết tất cả, sư phụ cũng không cần giải thích nữa, hẳn con cũng đã biết Lâm Tam Cô ở trong tay sư phụ?"
"Ông muốn thế nào?"
Vừa nghe đến tên của Lâm Tam Cô, Chúc Hạ Dương như có tinh thần hơn. Cô đã đoán được chuyện bà nội mất tích chắc chắn có liên quan đến Bắc Minh Nghiễn, không ngờ quả nhiên là do ông ta làm.
"Nếu như bà nội có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho ông."
Khóe miệng Bắc Minh Nghiễn nở nụ cười thản nhiên, từng bước đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, xẹt qua người cô.
"Yên tâm, bà nội con không sao." Bắc Minh Nghiễn dừng lại sau lưng Chúc Hạ Dương, mà Chúc Hạ Dương cũng xoay người đi nhìn bóng lưng của ông ta.
"Có lẽ con cũng không biết lai lịch của mình và sức mạnh to lớn trong cơ thể con, trước đây sư phụ vì muốn để đời này của con tiếp tục làm việc vì gia tộc Bắc Minh nên mới tìm con. Hơn nữa bắt bà nội con đi cũng vì việc này, hẳn con cũng đã biết hết những chuyện này."
"Ông quá hèn hạn, đã hủy đi cuộc sống đời trước của tôi, đời này cũng không bỏ qua sao?" Chúc Hạ Dương mắng.
Bắc Minh Nghiễn nhìn vào hư không xa xăm, không hề hoang mang nói: "Đây là số mệnh của con, bất kỳ ai cũng không thể tay đổi. Con có sức mạnh duy nhất thế gian, vậy thì sứ mạng của con đã định sẽ lớn hơn người khác. Mà sư phụ chẳng qua chỉ thay đổi cách để con tiếp tục sứ mạng của mình mà thôi."
Vô sỉ.
Trong đầu của Chúc Hạ Dương lúc này chỉ có hai chữ này.
Có thể nói sự vô sỉ của mình thành lẽ tự nhiên như vậy, đây đúng là lần đầu tiên cô thấy.
"Bà nội tôi ở đâu?"
Cô không muốn dây dưa nhiều với người này, thầm nghĩ muốn nhanh chóng nhìn thấy bà nội, biết hoàn cảnh của bà nội.
Bắc Minh Nghiễn xoay người vung tay lên một cái, chỉ thấy Lâm Tam Cô xuất hiện trước mặt Chúc Hạ Dương, vẫn là dáng vẻ và gương mặt hiền lành trước đó.
Hai mắt bà nhắm chặt, đứng sừng sững trước mặt Chúc Hạ Dương như một cây cột.
"Bà nội..."
Chúc Hạ Dương đưa tay về phía Lâm Tam Cô, sờ sờ gương mặt lành lạnh của bà.
"Ông đã làm gì bà nội?"
Thấy bà nội không hề có phản ứng gì, hơn nữa ngay cả dấu hiệu của sự sống cũng biến mất, Chúc Hạ Dương lo lắng, còn chưa đợi Bắc Minh Nghiễn trả lời cô đã xông về phía trước.
Bắc Minh Nghiễn bị sự tấn công bất ngờ của Chúc Hạ Dương làm lùi về sau mấy bước, trong lòng không nhịn được thán phục sức mạnh đột nhiên tăng mạnh của cô.
Sức mạnh trong cơ thể đã không ngừng thức tỉnh, hiện giờ cô đã lợi hại đến mức có thể làm mình di chuyển.
Nghĩ đến việc có thể bà nội cứ như vậy rời xa mình, cô hận người trước mắt thấu xương. Hơn nữa tất cả những điều Bắc Minh Nghiễn đã làm với mọi người ở Hoa Linh Cốc khiến lòng cô càng tức giận hơn.
Mỗi một đòn tấn công của Chúc Hạ Dương đều bất ngờ không thể đề phòng khiến lòng Bắc Minh Nghiễn không ngừng thán phục, sau khi né mấy chiêu, dưới sự tấn công của Chúc Hạ Dương, chỉ thấy hai chân của ông ta ma sát với mặt đất tạo ra một làn khói đen, sau đó dừng lại.
Thấy kiếm Trảm Ma của Chúc Hạ Dương đã đâm đến, Bắc Minh Nghiễn chợt biến mất lắc mình luồn ra sau Chúc Hạ Dương. Chúc Hạ Dương cảm giác sau lưng mình mát lạnh, mồ hôi lạnh chảy ra từ lỗ chân lông khắp người.
Sức mạnh của Bắc Minh Nghiễn là điều mình không dám tưởng tượng, dù linh hồn của mình vốn đã tồn tại sức mạnh lớn lao, nhưng mà mình vẫn chưa nắm chắc được sức mạnh này, so với Bắc Minh Nghiễn thì mình vẫn còn kém xa.
Chúc Hạ Dương bỗng xoay người, trợn tròn hai mắt nhìn Bắc Minh Nghiễn, mà chỉ cần Bắc Minh Nghiễn ra tay thì Chúc Hạ Dương nhất định lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà ông ta lại không làm vậy.
"Con nghĩ rằng ta sẽ giết con sao?"
"Vậy sao ông không giết tôi, ông không giết tôi, vậy rất có thể tôi sẽ giết ông."
"À..." Bắc Minh Nghiễn cười lạnh một tiếng: "Con có năng lực đó sao? Chỉ dựa vào con bây giờ vẫn chưa đủ là đối thủ của ta. Chỉ cần ta muốn thì bất cứ lúc nào con cũng có thể biến mất trước mặt ta."
Chúc Hạ Dương cũng biết rõ điều này, tất nhiên không thể khinh thường sự lợi hại của Bắc Minh Nghiễn.
"Nhưng mà ta sẽ không giết con, ông già như ta cũng chán sống rồi, những thứ nợ con cũng nên trả."
Nghe vậy Chúc Hạ Dương chỉ cảm thấy kỳ lạ, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy tay Bắc Minh Nghiễn tự chưởng vào lồng ngực của bản thân, sau đó ông chỉ thấy ông ta hơi nhíu mày, khóe miệng chảy ra một chất lỏng màu đỏ tươi, một luồng sáng màu đỏ từ từ bay từ ngực ông ta ra.
"Ông làm vậy là..."
"Sức mạnh của con không phụ thuộc vào con, lại không ai có thể chỉ dạy con, để ta tiến hành chức trách cuối cùng của người sư phụ này vậy."
Nói xong chỉ thấy Bắc Minh Nghiễn cầm luồng ánh sáng đỏ kia ném thẳng về phía Chúc Hạ Dương, động tác cực nhanh khiến Chúc Hạ Dương không kịp né tránh, chỉ có thể mạnh mẽ nhận lấy.
Để nó nhập vào lồng ngực mình.
Trong nháy mắt, Chúc Hạ Dương chỉ cảm thấy cả người mình khô nóng khó chịu, hơn nữa ngày càng nóng, như là núi lửa sắp phun trào vậy.
"Á... ông đã làm gì tôi?"
Bắc Minh Nghiễn khẽ cười một tiếng nói: "Ở thế giới thực có lẽ bà nội con đã tỉnh lại, nếu như có một người có thể làm con thoát khỏi vận mệnh của mình, cũng là chuyện may mắn."
Dứt lời Bắc Minh Nghiễn biến mất trước mắt, thân thể ông ta càng lúc càng mờ nhạt, vẻ mặt hiền lành lúc cuối cùng hệt như lần đầu gặp Chúc Hạ Dương cũng dần biến mất.
Chúc Hạ Dương không biết câu cuối cùng mà Bắc Minh Nghiễn nói có ý nghĩa gì, hơn nữa lúc này sự khô nóng và đau đớn trong cơ thể khiến cô không có sức để suy nghĩ kỹ càng.
Tất cả huyết dịch trong cơ thể cứ như đang chảy rất nhanh, sau đó có vẻ như có vài luồng sức mạnh cùng tụ lại một chỗ, hợp thành một thể.
Khi Chúc Hạ Dương tỉnh lại thì đã là buổi trưa, điều đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt ra là Lâm Tam Cô.