"Ngài nói Hạ Dương chính là linh hồn thuần khiết màu trắng kia?"
"Đúng vậy, cô ấy có thể tinh lọc tất cả tà ác trên đời này, mà trước đây cô ấy nguyện từ bỏ linh hồn thượng cổ này, chuyển thế thành người của ma giới cũng chính vì ngài."
"Ta?"
Tuy là Dạ Minh đã đoán trước việc Chúc Hạ Dương và linh hồn thượng cổ thuần khiết màu trắng kia có liên quan đến nhau, bởi vì cô không thể vô duyên vô cớ có sức mạnh giống như linh hồn đó.
Nên anh mới bảo Diêm Vương giúp mình điều tra tất cả những linh hồn chuyển thế của Chúc Hạ Dương, không ngờ thật sự như anh nghĩ.
Mà điều khiến anh càng giật mình là linh hồn thượng cổ này vậy mà lại có liên quan đến mình.
Đêm khuya, anh nhận được tin của Diêm Vương, sau khi để Chúc Hạ Dương ngủ say thì mới vội vàng về âm giới, lại không ngờ rằng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của anh.
Anh không nhớ rõ chuyện của mình trước đây, có lẽ do sống quá lâu nên những ký ức ấy đều đã lu mờ. Vậy nên từ trước đến giờ Dạ Minh vẫn không nhớ rõ đã có chuyện gì xảy ra vào thời thượng cổ,
Mà linh hồn của Chúc Hạ Dương lại liên qua đến thời kỳ thượng cổ.
"Linh hồn thuần khiết thời thượng cổ tên là Hoang, sức mạnh của nàng là sức mạnh duy nhất trong lục giới, mà ngài khi đó là thủ lĩnh của nhân giới, đứng trước việc sinh lão bệnh tử của ngài, nàng đã lấy nước mắt vĩnh hằng sâu trong linh hồn nàng cho vào máu ngài, vậy nên ngài mới có thể sống từ thượng cổ đến giờ."
"... Vì sao nàng lại chuyển thế thành ma?"
Dạ Minh không ngờ mình và Chúc Hạ Dương còn có chuyện xưa như vậy, đời trước mình đã từng nghĩ là đã vì cô mà trả giá ất nhiều, lại không ngờ rằng tình yêu đời trước dành cho cô vẫn kém xa những gì cô đã làm vì mình.
"Ngài biết nước mắt vĩnh hằng là gì không?" Vẻ mặt của Diêm Vương bình tĩnh, trong ánh mắt lại đầy vẻ thán phục và chấn động: "Nước mắt vĩnh hằng chính là một nửa nguyên thần của Hoang."
Dạ Minh kinh hãi, biểu cảm trên mặt trở nên cứng ngắc, trong lòng càng chấn động.
"Nước mắt vĩnh hằng và tâm hồn thuần trắng chính là nguyên thần của Hoang, sau khi nàng và ngài yêu nhau thì từ đầu đến cuối không hề ở bên nhau, hai người đều ôm ấp tình yêu trọn đời với đối phương. Mà nàng vì để ngài có thể mãi mãi tồn tại nên mới lấy nửa nguyên thần là nước mắt vĩnh hằng của mình ra rót vào cơ thể ngài, mà tuy thọ mệnh của ngài như vậy nhưng vì ở cõi âm nên chỉ được là một quỷ vương."
"Mà Hoang đã không còn vĩnh hằng, linh hồn chỉ còn lại một tâm hồn thuần trắng. Nước mắt vĩnh hằng và tâm hồn thuần khiết màu trắng luôn ràng buộc khắc chế lẫn nhau, nước mắt vĩnh hằng chính là lương tri của Hoang, khi đã không còn lương tri thì nàng chỉ có thể thành ma."
Nghe Diêm Vương nói vậy, hai nắm đấm của Dạ Minh siết chặt, sự không thể tin trong ánh mắt biến thành sự chấn động.
Anh không ngờ Chúc Hạ Dương lại hy sinh vì mình nhiều như vậy.
"Tại sao ta không có ký ức lúc trước?"
"Hoang không muốn ngài nhớ rõ những chuyện đó, không muốn ngài nhớ nàng, vậy thì ngài mới không hề đau lòng và phiền não."
Hoang thật sự là đã nhọc lòng vì mình, tuy là từ thời thượng cổ đến giờ mình vẫn sống khá ổn, hơn nữa có cả thế lực và địa vị. Nhưng...
Trước giờ sự thiếu sót trong ký ức cứ như là một khoảng trống trong tâm hồn, khiến anh cảm thấy bất lực, lạnh lẽo và cô độc.
Mà lúc này, biết Hoang đã làm tất cả vì mình, biết được nàng còn nhận lấy sự cô độc và lạnh lẽo gấp mình không biết bao nhiêu lần.
"Hạ Dương..."
Dạ Minh lẩm bẩm nói.
"Chúc Hạ Dương là chuyển thế của Hoang, dù cô ấy không có nước mắt vĩnh hằng, dù là ma nhưng mà cô ấy vẫn còn tâm hồn thuần khiết màu trắng. Huống chi bây giờ cô ấy là người, tâm hồn màu trắng càng dễ phát huy, nên..."
"Không được." Dạ Minh nói chắc như đinh đóng cột.
Mà ở chỗ tối, một bóng người thầm lặng xuất hiện, khóe miệng nở nụ cười gằn, hai người vẫn không hề phát hiện ra.
"Ta biết tâm trạng của ngài, nhưng mà Chúc Hạ Dương là phương pháp duy nhất có thể tiêu trừ Yêu Ma trong lục giới, dù ngài có đau lòng vì cô ấy, nhưng mà ngài cũng phải suy nghĩ cho sinh linh lục giới chứ?"
"Không có cô ấy, lục giới liên quan gì đến ta chứ?" Giọng nói của Dạ Minh trở nên lạnh lẽo, mỗi một chữ đều quyết tuyệt như vậy.
"Theo đà này, nếu như những thứ tà ác này không được tinh lọc, vậy thì toàn bộ lục giới sớm sẽ trở nên hỗn loạn. Ngài cũng biết không phải chúng ta ngồi yên không giải quyết mà là những Yêu ma này vốn không thể giải quyết, chỉ là chúng ta bắt nhốt vào động tụ tà, y có thể trốn một lần, cũng có thể trốn lần hai."
"Hơn nữa dù Chúc Hạ Dương đối phó Yêu Ma thì chưa chắc đã gặp nguy hiểm."
"Ta đã nói là không được." Dạ Minh lại một lần nữa chắc chắn nói.
"Sau khi gặp ta cuộc sống của cô ấy đều là kiếp nạn, mà lần này ta chắc chắn sẽ không để cô ấy phải chịu thêm bất cứ kiếp nạn nào nữa. Dù là đối phó với Yêu Ma chưa chắc đã gặp nguy hiểm, ta cũng không thể để chuyện này xảy ra."
"Hằng Cổ."
"Ngài nghĩ thử nếu chuyện này là chuyện của Diêm Vương phi, vậy ngài sẽ đại nghĩa diệt thân để nàng hy sinh sao?"
"Ta hiểu."
Diêm Vương không nói thêm câu nào, sau đó thở dài một tiếng ngồi xuống bên cạnh Dạ Minh.
Nghĩ đến Diêm Vương Phi, Diêm Vương bắt đầu thỏa hiệp.
Nếu như người vợ yêu thương của mình gặp phải chuyện này, chắc chắn mình cũng như Dạ Minh, không muốn để nàng mạo hiểm bị thương. Dù mình là một nửa thần tiên, nhưng mà cũng yêu thương Diêm Vương Phi, tất nhiên là không muốn đại nghĩa diệt thân như vậy.
Mà những lời ban nãy khuyên quỷ đế Hằng Cổ khiến ông ta cảm thấy mình đê tiện.
"Vậy ngài phải bảo vệ cô ấy cẩn thận, nếu để thiên đình biết cô ấy chính là linh hồn thuần trắng, như vậy đến lúc đó sẽ không phụ thuộc vào ngài, nói không chừng tiên giới sẽ đích thân ra tay.
"Đa tạ đã nhắc nhở."
Dạ Minh từ tốn nói.
Mà quỷ đế Thị Huyết đang nghe lén ở bên ngoài nhếch lên nụ cười đắc ý, tuy là cảm giác mình đã bỏ lỡ gì đó, nhưng mà tin tức này cũng không tệ.
Nếu như không thể tiêu trừ những thứ ô uế và tà khí này, vậy thì sớm muộn gì lục giới cũng sẽ hỗn loạn. Mà dù là năm giới khác hay là người thống trị thiên giới đều không hy vọng chuyện như vậy xảy ra. Nếu như để lục giới biết Chúc Hạ Dương có thể giải cứu chúng sinh lục giới, vậy thì không phải do Hằng Cổ muốn hay không.
Dù hai người họ không muốn chấp hành sứ mệnh này thì chắc chắn cũng sẽ bị cưỡng chế làm chuyện này.
Hơn nữa Dạ Minh bảo vệ Chúc Hạ Dương như vậy, mình cũng nên thử kiểm nghiệm tình cảm của bọn họ.
Cũng đã đến lúc gặp lại Chúc Hạ Dương rồi.
Chúc Hạ Dương nhìn bà nội, bưng cháo rau củ lên, sau khi ăn một miếng thì vị chua lan tràn trong lòng.
Nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.
"Đứa bé ngốc, sao lại khóc?" Lâm Tam Cô đưa tay lau đi nước mắt ở khóe mắt của Chúc Hạ Dương, đưa tay xoa đầu cô.
"Bà nội, cháu cứ nghĩ là không còn được gặp lại bà nữa, cháu cho rằng sẽ mãi mãi không được ăn cháo rau củ mà bà nấu nữa."
"Đồ ngốc, một ngày nào đó bà nội cũng phải rời xa cháu."
"Không... Cháu muốn bà nội mãi mãi ở bên cạnh cháu."
Nói xong có vẻ như Chúc Hạ Dương nghĩ đến điều gì đó, hơi chần chừ sau đó bắt đầu mở miệng nói: "Bà nội, cháu muốn bà xác nhận một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Bà biết một người tên là Chúc Minh Hưởng chứ?"
Nghe thấy ba chữ này, vẻ mặt Lâm Tam Cô rất kinh ngạc, rất rõ ràng, biểu hiện này chắc chắn là biết.
Chúc Hạ Dương không tiếp tục hỏi nữa, mà Lâm Tam Cô lại nhàn nhạt hỏi: "Con gặp nó?"