"Cháu sẽ không để họ làm phiền đến cuộc sống của chúng ta. Cháu biết cuộc sống hai mươi năm qua, thậm chí là còn lâu hơn của bà, cháu sinh ra khiến cuộc sống càng thêm khó khăn, mà người như Chúc Minh Hưởng bây giờ đã không còn hợp với cuộc sống hiện tại của chúng ta."
Chúc Hạ Dương nói, ánh mắt có vẻ phẫn hận, vẻ thờ ơ càng nhiều hơn.
Với người có quan hệ máu mủ nhưng lại bỏ rơi cô kia, cô thật sự không hề có cảm tình. Hơn nữa còn có sự coi thường với một người con có thể vứt bỏ mẹ già.
Khóe miệng Lâm Tam Cô nở nụ cười khổ, sau đó khẽ thở dài nói: "Là ông Trương nói sao?"
"Bà nội vẫn luôn không nói cho cháu biết, hơn nữa tất cả mọi người đều vì cháu mà không thân thiện với bà nội, tất cả những chuyện này đều là do cháu, cháu xin lỗi. Từ trước đến nay cháu đã khiến bà phải trải qua nhiều chuyện không nên có như vậy. Cháu lại còn không nghe lời bà..."
"Con bé ngốc, sự thật chứng minh sự lựa chọn của cháu là chính xác, lần này ít nhiều nhờ có cháu, nếu không... sợ là bà già này sẽ không được gặp lại cháu ngoan của mình lần nào nữa." Tam Cô vừa nói vừa sờ gò má của Chúc Hạ Dương, bàn tay nhăn nheo nhẹ nhàng vén phần tóc rối của Chúc Hạ Dương ra sau tai.
"Bà nội..."
Chúc Hạ Dương rơi nước mắt khóc thành tiếng nhào vào lòng Lâm Tam Cô, mà trên gương mặt Lâm Tam Cô nở nụ cười hiền lành, hai tay cũng ôm chặt lấy Chúc Hạ Dương.
Một giây sau, cơ thể Chúc Hạ Dương cứng đờ, gương mặt dựa vào vai Lâm Tam Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Bà nội, bà ở yên đây đừng ra ngoài, cháu đi xem thử."
Dứt lời đã thấy Chúc Hạ Dương kéo áo khoác khoác lên người, bay ra khỏi nhà.
"Dương Dương, cháu cẩn thận một chút."
Chúc Hạ Dương quay đầu nhìn bà nội khẽ cười, sau đó chỉ để lại một cái bóng lưng.
Chúc Hạ Dương nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng rất ngạc nhiên, vừa rồi trời quang mây tạnh, mới đó đã mà một màu u ám.
Lúc này bầu trời mờ tối, vô số ác quỷ oán linh lơ lửng trên không trung va chạm nhau, Chúc Hạ Dương cảm nhận được không chỉ mỗi nơi này, sợ là khắp nơi đều như vậy.
Làm sao lại nhất thời xảy ra đột biến như vậy chứ?
Chúc Hạ Dương đang hơi không nghĩ ra, bỗng nhiên một luồng ánh sáng xanh bay qua trước mặt cô, Chúc Hạ Dương có thể cảm nhận được tà khí ác ôn từ người này, có vẻ còn khá quen thuộc.
Cô ngẩng đầu nhìn những ngôi nhà nhỏ có vẻ cũ nát, sau đó đuổi theo thứ đó.
Sau khi đến một chỗ đất trống, đây là nơi khi còn bé Chúc Hạ Dương thường chơi một mình, sau đó mỗi lần Mạc Thần không tìm thấy cô đều sẽ đến đây tìm mình.
Chúc Hạ Dương nhìn luồng ánh sáng xanh đó rơi xuống đất biến thành những con ác quỷ, những chiếc lưỡi thõng xuống đất, nước bọt chảy xuống như thác. Nhìn những quái vật sặc sỡ gớm giếc đang đi về phía mình, Chúc Hạ Dương siết chặt kiếm Trảm Ma trong tay.
Đây không phải những quái vật lần trước mình thấy ở vực sâu địa ngục sao, sao lại xuất hiện ở đây?
Trong lúc những quái vật kia đang định xông lên, chỉ thấy Chúc Hạ Dương bay người nhảy lên, kiếm trảm ma trong tay lóe lên ánh kiếm lạnh thấu xương, động tác cực nhanh khiến người ta không hề thấy rõ. Lúc ngón chân cô chạm đất, thân thể những quái vật kia đứt làm bốn phần, sau đó biến thành một làn khói.
Nhưng Chúc Hạ Dương cảm thấy chuyện này nhất định không đơn giản như vậy, quái vật ở nơi sâu nhất trong địa ngục sao lại dễ dàng bị tiêu diệt như vậy, hay là sức mạnh trong cơ thể mình quá lớn nên dù mình chưa làm nóng người cũng đã tiêu diệt được?
Hơn nữa việc đưa mình đến đây cũng không phải trùng hợp.
Xem ra không thể ở lại đây lâu.
Trong lúc Chúc Hạ Dương đang định xoay người rời đi, bóng một người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện phía sau cô khiến Chúc Hạ Dương dừng bước.
"Ngài muốn gì?"
Khoảnh khắc nhìn thấy Thị Huyết Đế, Chúc Hạ Dương lập tức đề cao cảnh giác. Người đàn ông này khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Thị Huyết đế cười lạnh một tiếng, đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, dáng vẻ hời hợt nói: "Hình như có một chuyện cô vẫn chưa làm, ta thấy có vẻ cô đã quên mất nên đến nhắc cô một tiếng."
"Tôi thật đúng là đã quên mất."
"Đừng lo lắng, không phải tôi đang nhắc nhở cô sao?" Thị Huyết Đế xoay người lại nhìn xung quanh nói: "Cô xem đây là ai?"
Nói xong chỉ thấy Thị Huyết đế vung tay áo lên, trước mắt Chúc Hạ Dương xuất hiện ảo giác, chân mày nhíu lại, siết chặt hai tay giận dữ hét lên: "Bảo bảo sao vậy?"
"Đừng lo, chỉ cần cô nhớ đến chuyện cần làm thì thằng nhóc đó không sao cả."
"Ngài đang uy hiếp tôi sao?"
Thị Huyết Đế cười đùa nhìn Chúc Hạ Dương: "Như vậy không phải là uy hiếp, là ta đang cầu xin cô giúp một tay mà."
Chúc Hạ Dương biết Bảo Bảo rơi vào tay hắn, nếu muốn cứu Bảo Bảo thì mình nhất định phải mang máu đến đổi.
"Ta biết cô đang lo lắng điều gì, chỉ lấy chút máu của hắn mà thôi, sẽ không có chuyện gì, mà trái lại nếu không mang đến thì con trai cưng của cô chỉ có nước hồn tan phách tán."
"Ngài dám!" Hai mắt Chúc Hạ Dương biến thành màu đỏ, có vẻ như chỉ một giây sau cô sẽ xông lên phía trước băm vằm tên ác ma này.
Nhưng mà cô không thể.
Trước khi đảm bảo được an toàn cho Bảo Bảo, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Thị Huyết đế nhìn đôi mắt màu đỏ tươi của Chúc Hạ Dương, đây là đặc thù mà chỉ ma mới có.
Nhớ đến những gì mà Hằng Cổ đế và Diêm Vương nói với nhau, Thị Huyết Đế biết Chúc Hạ Dương chính là linh hồn thời thượng cổ kia, cô có thể tinh lọc tất cả tà ác và dơ bẩn ở lục giới.
Mà trong tình huống này, hy sinh người trước mắt này chính là sự lựa chọn duy nhất.
"Đúng rồi, đứng ở lập trường của đồng minh, ta nghĩa nên nhắc nhở cô một chuyện. Chỉ sợ là cô cũng đã biết thân phận của mình rồi, vậy thì cô hẳn cũng đã chuẩn bị xong tinh thần giao chiến với Yêu Ma và hy sinh bất cứ lúc nào nhỉ?"
Khóe miệng Thị Huyết Đế cong lên còn nói thêm: "Nhắc đến cũng thật nực cười, ta biết được tin này từ Hằng Cổ Đế, hắn đang bàn với Diêm Vương nói làm sao để thuyết phục cô đi chết cùng Yêu Ma đấy. Đúng rồi, nói vậy hẳn cô cũng không biết, Hằng Cổ Đế sẽ không nói cho cô biết. Dù sao người yêu hoa cũng không chỉ có mỗi một đóa hoa."
"Lời này của ngài là sao?" Cô chỉ quan tâm câu nói sau cùng kia của Thị Huyết đế.
"Hằng Cổ đế phong lưu đa tình, bên cạnh có rất nhiều người theo đuổi cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Tuy là lần trước bản đế tận mắt nhìn thấy Hằng Cổ đế chủ động theo đuổi cô gái đó, nhưng mà đàn ông ấy mà, khi nhìn thấy những thứ xinh đẹp thì luôn không nhịn được."
Thị Huyết Đế nói sau đó lắc đầy, lại như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, bỗng nói: "Đúng rồi, ngày cô chiến đấu với tà vật đó, Hằng Cổ đế vậy mà lại..."
Chúc Hạ Dương cũng nghĩ đến ngày đó suýt chút nữa mình đã gặp chuyện nhưng lại không thấy bóng dáng Dạ Minh đâu, sau khi quay lại cũng nhìn mình với ánh mắt phức tạp khó hiểu.
Cô không biết lời của Thị Huyết Đế là thật hay giả, tuy trong lòng hơi xót xa nhưng trước khi biết được sự thật, cô chỉ có thể tin tưởng Dạ Minh.
Vì lời của một người ngoài mà nghi ngờ anh cũng là chuyện khiến anh tổn thương.
"Chúc cô nương tự giải quyết cho tốt đi, muốn cứu thằng bé thì nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian đâu."
Nói xong chỉ thấy Thị Huyết đế biến mất trước mắt mình.
Bầu trời vẫn tối đen như vậy, khắp nơi đều là những tà khí hỗn loạn hay mũi khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy cả người khó chịu.
Lúc về đến nhà, Chúc Hạ Dương thấy bà nội đang cầm một bức thư.